V
Vua tiếu lâm
Truyện sex
Vip Member
SÓNG GIÓ GIA TỘC
PHẦN MỞ ĐẦU
………
Nói đến gia tộc họ Chu ở thành phố Tô Châu, khắp tỉnh Giang Tô đều biết đây vốn là một gia tộc lớn từ mấy trăm năm nay. Tổ tiên Chu gia trước đây đều là những phú hộ giàu có, sở hữu rất nhiều phường dệt lụa trong vùng. Mấy trăm năm nay, lụa Tô Châu nổi tiếng đẹp và có chất lượng tốt, luôn được chọn để may y phục cho Hoàng cung, quan lại và những gia đình giàu có. Trải qua nhiều thăng trầm biến động của thời cuộc, con cháu Chu gia giờ đã phân chia thành nhiều nhánh và phân tán khắp nơi. Ở Tô Châu hiện nay vẫn còn những phường dệt lụa truyền thống, nhưng không còn là sở hữu của Chu gia nữa.
Chu Chí Văn được coi là người trong nhánh con cháu trực hệ của Chu gia. Trước đây Chu Chí Văn từng làm viên chức cho Cục Thuế của tỉnh Giang Tô. Sau này do vi phạm chính sách một con của Trung Quốc và bị kỷ luật, Chu Chí Văn nhận thấy khó có thể thuận lợi để tiếp tục con đường công chức, nên nghỉ việc ra ngoài làm ăn buôn bán tự do, kinh doanh chuyên về vật liệu xây dựng. Từ khi Chính phủ Trung Quốc bắt đầu tiến hành cải cách nền kinh tế, định hướng được ngành xây dựng sẽ là miếng bánh béo bở, Chu Chí Văn dành vài năm để chuẩn bị vốn liếng từ gia sản tổ tiên để lại, thiết lập các mối quan hệ cần thiết. Đến khi Chu Thị được thành lập thì Chu Chí Văn vừa tròn 45 tuổi.
Từ một công ty xây dựng nhỏ khởi nghiệp tại Tô Châu, đến thời điểm này, sau hơn 30 năm hoạt động, Công ty Cổ Phần Địa Ốc Chu Thị phát triển thành một công ty khổng lồ, vươn rộng hoạt động toàn lãnh thổ Trung Quốc, thậm chí còn tham gia thầu rất nhiều công trình ở các quốc gia lân cận. Trụ sở chính công ty hiện nay nằm trong tòa cao ốc hiện đại ở thành phố Thượng Hải, cách Tô Châu khoảng hơn 100 km về hướng Đông.
Vợ của Chu Chí Văn trước đây từng là một mỹ nhân nổi tiếng xinh đẹp. Hai vợ chồng sinh được ba người con trai. Có điều người vợ này đoản mệnh, bà mất khi đứa con trai thứ ba vừa tròn 3 tuổi. Vài năm sau khi thành lập công ty, trên cái nền đất cũ do tổ tiên để lại ở quê nhà Tô Châu, bên bờ Thái Hồ, Chu lão thu mua thêm các lô đất lân cận, mở rộng diện tích lên đến gần 40.000 m2 và cho xây dựng thành một biệt phủ bề thế.
Biệt phủ Chu gia tọa lạc bên bờ Thái Hồ thơ mộng. Thiết kế đậm nét theo kiểu kiến trúc của các trang viên giàu có ở Trung Quốc, hoa viên rộng lớn với nhiều loại hoa, cây cảnh, tỏa bóng mát rợp tạo nên khung cảnh yên bình. Một hồ nước rộng mặt nước trong vắt tĩnh lặng, có đình thủy tạ trên mặt hồ dành cho việc thư giãn, thưởng thức trà vào mỗi buổi sáng, chiều. Những gian nhà trong khắp biệt phủ được xây dựng theo phong cách hoài cổ với những hàng mái ngói lưu ly xanh tinh xảo.
Chính điện là một gian nhà mái ngói to nằm ở mặt tiền hướng Bắc biệt phủ, gọi là Gia Hòa Điện. Sảnh lớn của Gia Hòa Điện là nơi để gia chủ tiếp đón khách, trên các bức tường quanh sảnh trang trí bằng những bức tranh thủy mặc, những bức thư pháp của những danh gia nổi tiếng mà gia chủ sưu tầm được. Ngay sau sảnh lớn có một lối đi dẫn đến căn phòng nhỏ, là nơi thờ tự, trên bàn thờ đặt linh vị tổ tiên Chu gia đã qua đời.
Các khu nhà dành cho các thành viên gia tộc được phân bố ở khắp nơi trong khuôn viên biệt phủ, chia ra thành các khu Đông phủ, Tây phủ và Nam phủ, bố cục đối xứng theo trục dọc của biệt phủ, kết nối với nhau qua những lối đi lát gạch, dọc hai bên trồng rất nhiều cây nên cảnh quan rất đẹp. Có dãy nhà dành riêng cho việc bếp núc do một đầu bếp và các phụ bếp làm việc ở đây. Có một mảnh vườn nhỏ trồng đủ các loại rau củ, một vườn cây ăn trái. Xa xa ở rìa ngoài cùng của biệt phủ là dãy nhà ở dành cho những người giúp việc.
Nơi ở của Chu lão là gian nhà lớn cách một khoảnh sân phía sau Gia Hòa Điện, gồm phòng làm việc, phòng ngủ, một phòng tắm rộng và một hàng ba bên hông để nghỉ trưa. Các khu Đông phủ, Tây phủ và Nam phủ là nơi ở của gia đình ba đứa con trai Chu lão, được thiết kế sang trọng, tiểu cảnh xinh đẹp, có nhiều phòng đầy đủ tiện nghi cho mọi người trong mỗi gia đình sử dụng.
Nói sơ qua về bản thân Chu lão, là một con người nhạy bén với thời cuộc. Những biến động của xã hội dù rất nhỏ cũng được lão nắm bắt chính xác và có những bước đi kịp thời. Cũng vì vậy mà không khó hiểu khi công ty của lão có những bước phát triển vượt bậc. Thời trẻ lão không bao giờ tham gia vào những trò ăn chơi vô bổ như nhậu nhẹt, cờ bạc. Lão đặc biệt đam mê với võ thuật, hầu như không ngày nào là không tập luyện nên cơ thể luôn cường tráng. Hiện giờ dù đã ở vào cái tuổi được gọi là “thất thập cổ lai hy”, nhưng nhìn lão vẫn phong độ với thân thể cao to, da dẻ hồng hào, cơ bắp tuy đã không còn như thời trẻ nhưng không hề chảy nhão, vẫn còn những đường nét rắn rỏi, săn chắc. Con người lão chỉ có duy nhất một vấn đề, không biết gọi là ưu hay khuyết điểm. Đó là từ khi còn trẻ đến tận bây giờ, trong lão vẫn luôn cháy khát ham muốn tình dục đến u mê. Dù không lấy thêm vợ, nhưng cũng khó có thể kể hết tên những người phụ nữ đã từng là nhân tình của lão. Mỗi khi đứng trước một cô gái đẹp, lão luôn nhìn cô ta chòng chọc như muốn lột truồng cô gái ra, miệng thì lúc nào cũng chỉ toàn buông ra những lời ẩn ý rất thô tục.
Sắp tới ngày Chu lão tròn 75 tuổi. Các con và những đứa cháu nội sẽ tề tựu về Tô Châu mừng thọ cho lão. Nhân dịp này, lão sẽ thông báo cho con cháu một quyết định quan trọng. Nhưng ở phần mở đầu này, tác giả muốn bạn đọc sẽ được làm quen với tất cả những nhân vật chính xuất hiện trong câu chuyện.
Trước tiên là người con trai đầu Chu Chí Lâm 50 tuổi, gọi là Đại Lâm. Theo tục lệ, chỉ có người con trai trưởng trực hệ trong gia tộc mới được mang họ Chu có chữ Chí, những người con sau chỉ có chữ Chu. Đại Lâm là một người giỏi giang, tốt nghiệp Thạc sĩ Kinh tế tại Mỹ. Hiện là CEO của Chu Thị, nắm giữ 20% cổ phần công ty. Tuy là con trưởng nhưng lại là người cuối cùng trong ba người con trở về gánh vác công ty cùng Chu lão. Năm 17 tuổi được Chu lão cho sang Mỹ du học. Với thành tích học xuất sắc, chỉ trong 3 năm đã hoàn thành toàn bộ học phần đại học, tiếp tục chương trình Thạc sĩ khi chỉ vừa tròn 20 tuổi. Đến năm 23 tuổi lấy bằng Thạc sĩ chuyên ngành Kinh tế. Được một công ty tại Mỹ mời ở lại làm việc trong 5 năm tiếp theo. Năm đầu tiên ở lại làm việc, đã quen biết với một cô gái Mỹ và sinh được một người con trai. Khi thằng con được 2 tuổi, cô gái người Mỹ bỏ đi không rõ lý do, để lại đứa con trai. Kết thúc 5 năm làm việc tại Mỹ, đem đứa con lai trở về nước, phụ giúp Chu lão điều hành Chu Thị. Cũng giống như Chu lão, Đại Lâm có học thức cao nhưng cũng đam mê mỹ nữ, nhu cầu tình dục vô tận. Cặp bồ năm bữa nửa tháng lại thay bồ, không lấy thêm vợ, ở vậy nuôi con. Hiện tại Đại Lâm sống cùng vợ chồng đứa con trai trong một biệt thự sang chảnh ở Thượng Hải.
Chu Dục 48 tuổi, là người con thứ của Chu lão, nắm giữ 20% cổ phần của Chu Thị, giữ chức vụ Giám Đốc Dự Án. Tính tình khoa trương, thích ăn chơi, tiêu tiền phóng khoáng, thường hay tổ chức tiệc tùng sa đọa với toàn những mỹ nhân. Thậm chí nếu thấy cô nào vừa mắt là gã sẵn sàng cưỡng bức cô gái đó rồi vung tiền để bịt miệng. Về sau mọi người gán luôn cho gã biệt danh Lưu Dục – (theo tên của Tống Hậu Phế Đế Lưu Dục đời Lưu Tống, hay còn gọi là Nam Tống, là vị vua bạo ngược, ăn chơi hoang dâm bậc nhất trong lịch sử). Khi còn nhỏ Lưu Dục ham chơi hơn ham học, kết thúc phổ thông thì đi theo bạn bè đây đó làm ăn, học đòi buôn bán. Sau này khi Chu lão thành lập công ty, lão bắt Lưu Dục đi theo các công trình để tập tành cho hắn làm quen công việc. Vốn bản tính ham chơi, thích đi đó đây, nhận thấy công việc này rất hợp với mình, Lưu Dục liền đồng ý. Ban đầu chỉ là phụ trách trông coi vật tư cho các công trình nhỏ. Thực ra Lưu Dục rất nhanh nhạy lại được thừa hưởng năng khiếu làm ăn của Chu gia, nên gã học việc khá nhanh. Không lâu sau đã có thể tự lên dự toán vật tư cho công trình khá chính xác. Gã vừa làm vừa học bồi dưỡng thêm nghiệp vụ, mãi rồi cũng có cái bằng Kỹ Sư Xây dựng lận lưng. Trong một lần đi công trình ở Quảng Đông, gã cặp kè với một cô gái gốc Việt Nam rồi làm cô mang bầu. Gã đưa cô về nhà, Chu lão mới nhìn đã thấy ưa mắt với vẻ xinh đẹp quyến rũ của cô gái này, cũng muốn đem cô về cho có hơi phụ nữ, nên đồng ý cho Lưu Dục làm đám cưới khi gã vừa chỉ mới 20 tuổi. Mấy tháng sau khi cưới, cô sinh được một bé gái dễ thương. Lưu Dục vẫn tiếp tục đi công trình, cuối tuần mới về. Khi con gái được 2 tuổi thì vợ chồng Lưu Dục hạ sinh tiếp một thằng bé kháu khỉnh. Không may là người vợ này sau đó đã qua đời trong một tai nạn giao thông. Dù không lấy thêm vợ nhưng vốn bản tính ăn chơi sa đọa, nên gã lúc nào cũng có cho mình một bóng hồng bên cạnh để giải tỏa sinh lý, được một thời gian lại chia tay. Chỉ có điều rất sòng phẳng, các bóng hồng sau khi chia tay đều được gã cho lợi ích không nhỏ. Nhà cửa, xe cộ hoặc là một ít vốn liếng lận lưng để tự kinh doanh, nên các cuộc chia tay đều diễn ra êm thắm. Sau khi Lưu Dục được bổ nhiệm vào làm vị trí lãnh đạo cấp cao, gã mua nhà ở Thượng Hải và ra ở riêng để sống cùng hai con.
Người con trai cuối cùng của Chu lão là Chu Hạo. Chu Hạo 47 tuổi, tính tình thâm trầm, bí hiểm, khó ai có thể đoán được suy nghĩ của người này. Cuộc đời Chu Hạo không có gì nổi trội, học hết phổ thông thì theo ngành Kiến trúc. Năm gã tốt nghiệp cũng là lúc công ty của cha phát triển rực rỡ, trúng thầu khá nhiều hạng mục của các công trình. Chu lão mở rộng quy mô hoạt động, chia cho Chu Hạo sở hữu 20% cổ phần, bổ nhiệm làm Giám đốc phụ trách khu vực Giang Tô, quay về văn phòng công ty cũ ở Tô Châu điều hành công việc, vừa cũng tiện việc trông coi biệt phủ. Thời còn đi học, gã quen biết và yêu một cô gái là sinh viên học dưới gã 2 khóa, người vùng Tân Cương có nét đẹp hoang sơ mà ai thoáng nhìn cũng si mê.. Sau khi cô tốt nghiệp, gã cưới cô và cùng về Tô Châu. Một năm sau hai vợ chồng sinh được một người con gái. Thật không ngờ, số phận làm dâu nhà họ Chu của cô không được êm đềm lắm. Vẻ đẹp hoang dại của người con gái vùng Tân Cương đã khơi dậy sự thèm muốn của những người đàn ông trong nhà. Từ Chu lão cho đến Lưu Dục ai cũng luôn thèm khát được đưa nàng lên giường một lần. Những khi gia đình có dịp tụ hội về Tô Châu, lúc nào cô cũng phải chứng kiến ánh mắt của cha và các anh chồng nhìn mình mà như muốn lột truồng mình ra, lại phải nghe những lời nói thô tục gợi mời liên tục từ miệng của họ. Cảm thấy kinh tởm nhưng vì con còn nhỏ, cô vừa giả làm ngơ, vừa phải luôn cố tìm cách né tránh. Tiếp tục vài năm đến khi con gái được 8 tuổi, có một lần không kiềm chế được bản thân, suýt nữa thì Lưu Dục đã cưỡng hiếp được cô. Cô nói chuyện này cho Chu Hạo nghe, không ngờ người chồng lại cho rằng chuyện đó không có gì là nghiêm trọng. Quá sợ hãi, kinh tởm và chịu hết nổi cái gia đình biến thái này, cô quyết định dứt áo ra đi để lại tờ đơn ly hôn. Chu Hạo cũng có cho người đi tìm cô khắp nơi, mãi sau thì nghe đâu cô đã đi định cư ở nước ngoài. Cũng mấy lần định lấy vợ khác, nhưng vốn tính thâm trầm cẩn trọng, gã nghĩ rất xa đến cảnh mẹ ghẻ con chồng, rồi thì phân tranh gia sản con chung con riêng… sợ con gái thiệt thòi, nên gã chấm dứt ý định tìm vợ.
Có thể nói, hiếm có một gia đình nào giống như gia tộc này. Những người đàn ông trong nhà gần như có quá nhiều điểm giống nhau từ số phận, tài năng đến tính cách. Họ có thể nói chuyện với nhau rất thoải mái, thẳng thắn, cởi mở tất cả mọi vấn đề. Trong công việc tuy cũng có những lúc tranh luận gay gắt, nhưng cuối cùng đều đạt được sự thống nhất cao giữa các thành viên. Thậm chí trong các cuộc nói chuyện phiếm, họ chẳng ngại ngần nói với nhau những câu chuyện tục tĩu như những tay ăn chơi đồng vai cùng lứa. Họ không cần e dè hay ngại ngùng khi bình phẩm cho nhau nghe về nhan sắc, thân thể của những cô gái trước mắt họ. Thậm chí đối với những đứa con gái, cháu gái trong nhà họ cũng không tha, thản nhiên bình phẩm một cách rất thô tục về thân thể của con cháu. Những điều thầm kín ẩn sâu trong nội tình gia tộc gà trống này thật sự khó tưởng tượng nổi. Tạm để lại những điều này cho các phần sau, bạn đọc hãy tiếp tục làm quen với một số nhân vật khác trong câu chuyện.
Chu Chí Bình 25 tuổi, là con trai của Đại Lâm. Chí Bình hiện là Luật sư, đang là Tổng giám bộ phận Pháp chế của Chu Thị. Thực ra lúc nhỏ Chí Bình còn có mang một cái tên là Mathew, nhưng sau khi trở về Trung Quốc, Đại Lâm đã làm lại khai sinh cho con. Chí Bình là đứa con lai Mỹ, nên có một nét đẹp như các chàng trai Tây. Có khá nhiều cô gái mê mệt với nét đẹp của Chí Bình, nhưng cuối cùng Chí Bình lại đổ gục trong ánh mắt của Mộc Uyển, một nữ sinh của Học viện Âm nhạc Thượng Hải. Sau một năm ra trường, Chí Bình xin Đại Lâm hỏi cưới Mộc Uyển. Một lễ cưới hoành tráng đã diễn ra.
Mộc Uyển nhỏ hơn Chí Bình 2 tuổi, sinh ra và lớn lên ở Hàng Châu, một vùng đất nổi danh với những danh lam thắng cảnh đệ nhất Trung Quốc. Từ bậc tiểu học đã theo học Piano, lớn lên nàng chọn vào Học viện Âm nhạc Thượng Hải để phát triển sự nghiệp. Nàng có một khuôn mặt khả ái, mái tóc dài đen bóng gợn sóng thả bồng bềnh, đôi mắt nhung ướt át đẹp mê người, thân hình nàng cao ráo cân đối với ba vòng chuẩn dáng một người mẫu. Là người con gái hiện đại, phong cách ăn mặc của nàng luôn khiến người đối diện say đắm ngẩn ngơ. Những bộ quần áo nàng khoác trên người, dù là ra đường hay ở nhà, đều tôn lên vẻ đẹp của những vùng gợi cảm trên cơ thể nàng. Nàng được Chí Bình theo đuổi khi còn đang học năm thứ hai. Từ khi yêu Chí Bình và được nếm trái ngọt của tình ái, cơ thể nàng ngày càng nuột nà, bóng bẩy hơn. Sau khi cưới Chí Bình, nàng theo chồng về sống cùng với Đại Lâm.
Chu Gia Hân 28 tuổi, là con gái lớn của Lưu Dục. Gia Hân là Trưởng bộ phận Kinh doanh của Chu Thị. Nàng thừa hưởng ở mẹ nét đẹp đặc trưng yêu kiều của người con gái Việt. Mặc dù chỉ cao 1,58 mét, nhưng do chăm chỉ luyện tập yoga, biết cách chăm sóc cơ thể, nên nàng sở hữu một thân hình gợi cảm với làn da trắng muốt. Gia Hân biết nàng đẹp và nàng cũng biết cách dùng nó như một thứ vũ khí lợi hại trong giao tiếp công việc. Rất nhiều đối tác, quan chức đã sa lầy trong sắc đẹp của nàng, sẵn sàng hai tay dâng đến cho nàng những hợp đồng béo bở. Trong mấy năm qua, nàng gần như là cánh tay đắc lực của Chu lão trong công ty. Chồng Gia Hân là Lục Tề, lớn hơn nàng 5 tuổi, là một chuyên gia hàng đầu về máy tính. Lục Tề là tên rút gọn phiên âm theo tiếng Hán, phiên âm tên đầy đủ là A Khắc Na Lục Tề, thuộc tộc người Duy Ngô Nhĩ, thân hình cao lớn, da trắng, mặt vuông sắc cạnh, đặc trưng cho hình mẫu đàn ông trộn lẫn nét đẹp của hai vùng Á – Âu. Gia Hân đã trúng tiếng sét ái tình ngay từ lần đầu tiên nàng gặp anh. Hai người cưới nhau ngay sau khi nàng ra trường. Lục Tề là một cao thủ về bảo mật hệ thống, nên Đại Lâm đã thu xếp cho đứa cháu rể quản lý bộ phận Công nghệ Thông Tin, một bộ phận rất quan trọng và nhạy cảm này trong công ty. Phi Bân vì mang thân đang ở rể trong một gia tộc giàu có, nên có phần kín tiếng, ít nói. Mặc khác, dù có thân hình cao to, nhưng không hiểu sao khả năng ân ái của anh thì chỉ ở mức trung bình, gần như chưa bao giờ thỏa mãn được Gia Hân. Ngoại trừ công nghệ thông tin vốn là thế mạnh của anh, đối với những vấn đề khác thì tiếng nói của Lục Tề ít khi có sức ảnh hưởng trong gia đình. Vì Gia Hân gần như là một trợ lý đắc lực của Chu lão trong công việc, nên hai vợ chồng nàng không sống bên nhà cha đẻ Lưu Dục mà chuyển sang ở cùng ông nội Chu lão.
Chu Bình 26 tuổi, là con trai út của Lưu Dục. Chu Bình cũng là Kỹ sư xây dựng. Cũng giống cha, ăn chơi đàn đúm vô độ. Bắt chước theo cách của Chu lão, Lưu Dục cho Chu Bình đi theo các công trình trọng điểm của công ty để tích lũy kinh nghiệm. Trong mấy lần đi ăn chơi, Chu Bình chết mê chết mệt một cô gái làm DJ ở một quán bar. Hắn ta đã dồn rất nhiều công sức và tiền của, cuối cùng cũng tán tỉnh được, liền xin Lưu Dục cưới cô gái đó. Lúc đầu nghe xuất thân của cô, Lưu Dục không đồng ý. Chu Bình liền rủ cha đến chỗ nàng làm việc chơi một lần cho cha xem mặt. Nhìn thấy cô bé xinh đẹp non tơ có ánh mắt lả lơi đa tình, tính háo sắc của Lưu Dục trỗi dậy, trong đầu gã nhen nhóm những ý nghĩ đen tối. Gã liền đồng ý cho cưới với điều kiện cả hai vợ chồng phải ở cùng với mình.
Phi Yến 22 tuổi, vợ của Chu Bình, con dâu Lưu Dục. Tóc nhuộm nâu hạt dẻ xõa ngang lưng. Khuôn mặt V-line thanh tú, đôi mắt ướt át đa tình. Da trắng ửng hồng, cổ cao thân hình chuẩn vú tròn eo thon hông nở, chân dài thẳng tắp. Cũng giống như con dâu của Đại Lâm, cô không tham gia vào các hoạt động của Chu Thị. Sau khi về làm dâu, nàng chỉ mỗi việc chưng diện, shopping, đi spa làm đẹp hoặc cùng với cha chồng tham dự những bữa tiệc rượu. Cuộc sống tương đối an nhàn.
Chu Nhã Nhi 20 tuổi, đang là sinh viên ngành Tài chính. Là con gái cưng của Chu Hạo. Xinh đẹp, năng động, tính tình có phần nghịch ngợm. Cô bé yêu thích tập gym nên có dáng người thon thả, cân đối nảy nở. Nàng là niềm mơ ước của cánh đàn ông. Thời gian đi học thì ở Thượng Hải với ông nội, cuối tuần lại về biệt phủ ở Tô Châu thăm cha. Trong tuần ngoài giờ học, cô bé cũng thường đến bộ phận Kế toán của Chu Thị để trau dồi thêm kiến thức. Mỗi khi cô bé xuất hiện, như có cả một bầu không khí trong lành tinh khôi ùa đến tràn ngập khắp Chu Thị.
Ngoài các nhân vật chính, còn một số nhân vật phụ sẽ xuất hiện trong câu chuyện, đóng một số vai trò nhất định.
Ông Bách 56 tuổi, luật sư riêng của Chu lão. Ông là con một người bạn thân của Chu lão. Đi theo lão từ khi mới thành lập công ty, trung thành tuyệt đối với gia tộc họ Chu.
Lão Tứ 62 tuổi, quản gia. Nghe đâu lão là bà con xa với Chu lão, chuyên việc quản lý toàn bộ người giúp việc trong biệt phủ.
Lão Hàn 59 tuổi. Trước đây từng là một đầu bếp nổi tiếng ở Thượng Hải. Rất nhiều nhà hàng lớn muốn mời lão về phụ trách bếp với mức lương rất cao. Cách đây 10 năm, lão đang chở vợ trên đường thì bị tai nạn, vợ mất, bản thân thì bị cắt mất một bàn tay. Phần thì buồn vì vợ mất, phần thì chán nản vì không thể trực tiếp cầm chảo, lão từ chối tất cả những lời mời làm việc. Nhưng kinh nghiệm nấu nướng của lão vốn là tài sản vô giá. Chu lão liền tìm cách tiếp cận, dùng lòng chân thành của mình cuối cùng cũng mời được lão về làm đầu bếp cho gia tộc, còn thuê thêm 5 người phụ bếp nữa để giúp việc cho lão.
Ông Vương 56 tuổi, vốn là con trai của một người em vợ quá cố của Chu lão. Vì thấy gia cảnh bên em vợ có khó khăn, nên từ khi thành lập công ty, Chu lão đã đón lão Vương về ở cùng. Sắp xếp trở thành tài xế riêng của Chu lão.
Lão Trạch, người làm vườn, chuyên chăm sóc cây cối trong biệt phủ. Tuổi đã hơn 60, quen với công việc tay chân nên sức khỏe vẫn còn tráng kiện. Xuất thân vốn cũng là bà con xa với bên vợ Chu lão. Được Chu lão cho về ăn ở trong gia đình.
Ông Ngô 52 tuổi, tài xế riêng của nhà Đại Lâm. Dáng người dong dỏng gầy. Cũng là một con dê già đê tiện.
Ông Viễn, 57 tuổi, tài xế riêng của nhà Lưu Dục, si mê đứa con gái Gia Hân và cô con dâu của Lưu Dục như điên cuồng.
Ông Hoàng 55 tuổi, vốn trước đây là đệ tử của Chu lão, theo lão tập võ. Sau được Chu Hạo đưa về làm lái xe riêng cho mình.
Bạn đọc thân mến, xin khẳng định đây là câu chuyện không hề có thật. Ngoại trừ các địa danh là đúng, còn lại tất cả những con người, bối cảnh, diễn biến trong truyện đều hư cấu. Truyện có nội dung loạn luân, khuyến cáo không để trẻ em tiếp cận, những ai không thích thể loại này vui lòng không đọc các phần tiếp theo.
……….
ĐÓN ĐỌC PHẦN 1
PHẦN 1
………
Ngày mai sẽ là ngày lễ mừng thọ cho Chu lão, công việc trang trí biệt phủ gần như đã hoàn tất. Chiều tối nay, tất cả mọi người cũng sẽ trở về từ Thượng Hải. Từ sáng sớm, Chu Hạo cùng với lão Tứ quản gia và tài xế Hoàng đi vô thành phố Tô Châu để lo liệu một số việc lặt vặt còn sót lại chuẩn bị cho lễ mừng thọ. Lão Trạch làm vườn đang quan sát cây cảnh xung quanh, cắt tỉa, chỉnh sửa lại vài nhánh bonsai. Bất chợt một giọng nói trong veo cất lên sau lưng lão:
Trạch lão bá làm gì mà ngẩn ngơ vậy?
Quay người lại, trước mắt lão là cô bé Nhã Nhi đang tươi cười với ánh mắt như trêu ghẹo. Nàng từ Thượng Hải về đây tối hôm qua. Vừa mới hoàn thành xong mấy động tác thể dục buổi sáng, những giọt mồ hôi vẫn còn lấm tấm trên gương mặt và cái cổ thanh mảnh của nàng. Bây giờ nàng đang chuẩn bị chạy bộ vòng quanh biệt phủ. Lão Trạch nhìn nàng nuốt nước miếng cái ực… vội trả lời:
Nàng nói rồi quay người chạy đi. Lão Trạch nhìn theo mà cảm thấy xốn xang cả ruột gan. Từ khi nàng ra đời thì lão đã ở trong cái biệt phủ này. Chứng kiến nàng càng lớn càng xinh đẹp, tâm hồn lão như trẻ lại theo mỗi bước trưởng thành của nàng. Điều làm lão thấy thú vị khiến lão luôn muốn gắn bó tại nơi đây, ngoài sự tử tế của Chu lão, chính là ở cô bé Nhã Nhi này. Lão tuy tuổi đã hơn 60, nhưng bản năng của giống đực vẫn còn tràn đầy. Lão mê mẩn Nhã Nhi từ khi cô bé bắt đầu phổng phao ở cái tuổi dậy thì. Lão theo dõi nàng từng ngày, quan sát kỹ lưỡng sự nảy nở của cơ thể nàng như quan sát cây cối trưởng thành. Theo thời gian, vóc dáng, làn da, đùi, mông, cặp vú của nàng cứ thế ngày càng hoàn chỉnh trước mắt lão. Không lúc nào là lão không khao khát được tận tay vuốt ve, mơn trớn cái thân thể tinh khôi đó. Lão bắt đầu rình rập nàng. Tìm kiếm những vị trí kín đáo trong khu Tây phủ quanh phòng ngủ của nàng, rồi từ nơi đó có thể quan sát Nhã Nhi những lúc nàng thay quần áo, tắm rửa hoặc xem trộm những tư thế hớ hênh khi nàng đang nằm ngủ, rồi tự thủ dâm để thỏa mãn. Suốt mấy năm nay, lão đã vương vãi không biết bao nhiêu là tinh trùng quanh khu vực phòng ngủ của Nhã Nhi. Nói thì nói vậy, vì thời gian lão sống gần Nhã Nhi nhiều hơn, si mê nàng nhiều hơn, nên lão dành nhiều sự quan tâm bên Tây phủ này hơn. Chứ thật ra mà nói, đối với các phủ khác, lão cũng đều có cho mình những vị trí có thể rình trộm tốt nhất. Thân thể nóng bỏng những lúc hớ hênh nhất của tất cả các bóng hồng trẻ trung trong gia tộc này, đều được lão Trạch chiêm ngưỡng trọn vẹn.
Sáng nay, Nhã Nhi mặc một chiếc áo thun trắng hai dây khoe vẻ nuột nà của làn da trên đôi vai và hai cánh tay trắng hồng. Chiếc áo ôm sát người làm nổi bật lên cặp vú nở tròn và vùng eo thon thả. Cái quần của nàng thiệt là làm cho lão Trạch đã con mắt quá đi. Nàng mặc một cái quần short bó, ngắn đến sát háng, hở cả hai nửa bờ mông mây mẩy vểnh cong, săn chắc, làm nổi bật hơn đôi chân dài miên man thẳng tắp. Mỗi bước chạy của nàng khiến hai bờ mông rung rinh, đánh đều qua lại thiệt là gợi dục khiến lão cứ dán chặt đôi mắt thèm thuồng lên cặp mông đó. Dáng nàng khuất dần sau lối đi, lão Trạch nuốt nước miếng ực… cái nữa, con cặc lão đã dựng đứng cứng ngắc trong quần rồi. Lão luôn mơ ước được một lần ôm lấy nàng, nhét con cặc già nua của mình vô giữa đôi mông đầy khêu gợi.
Nhã Nhi vừa chạy vừa nở một nụ cười nghịch ngợm. Nàng thừa biết sau lưng nàng là đôi mắt thèm thuồng của lão Trạch. Nàng biết từ lâu con dê già này lúc nào cũng lén nhìn mông vú của nàng. Nhã Nhi luôn cảm thấy kích thích khi có ai đó đang trộm nhìn vào những chỗ gợi cảm trên cơ thể nàng. Những lúc nàng thay quần áo hay tắm rửa, nàng luôn cảm thấy có một cặp mắt của một ai đó đang ẩn núp soi mói ngắm nàng. Nàng còn biết, ngoài lão Trạch, có lão Hàn đầu bếp, quản gia Tứ, kể cả lão Hoàng lái xe và nhiều người đàn ông khác trong biệt phủ này, từ ông nội, bác Cả, bác Hai cho đến mấy ông anh họ, tất cả họ đều đã ít nhất một lần được chiêm ngưỡng thân thể trần truồng của nàng. Với bản tính có chút dâm dật, cộng với sự tinh nghịch còn trẻ con, nàng thấy thích thú khi dùng thân thể của mình để đùa giỡn với họ, cho họ thèm nhỏ dãi mà không cách nào ăn được. Nói thật, ai mà cao huyết áp thì chắc là lên máu đột tử chết mẹ nó từ lúc nào rồi vì sự trêu ghẹo của nàng.
………
Cùng thời điểm này, trước căn biệt thự sang trọng ở Thượng Hải, Chu lão đang ngồi trong chiếc siêu xe Bentley, ông Vương tài xế thì đứng ngoài chờ Lục Tề và Gia Hân, con gái và con rể của Lưu Dục, cùng đi về Tô Châu. Thấy con bé cháu nội từ trong đi ra, Chu lão nói với ông Vương:
Anh coi giúp con nhỏ bỏ vali vô xe đi.
Ông Vương đáp: “Dạ, ông chủ…”, rồi vòng ra sau xe bấm nút mở cốp.
Gia Hân tay kéo một cái vali tiến đến đuôi xe nói:
Ông Vương và Gia Hân cùng cúi xuống nâng chiếc vali lên đặt vô cốp. Bất chợt gã như hóa đá, ánh mắt ngẩn ngơ lặng nhìn hình ảnh như trong mơ đang diễn ra trước mắt.
Gia Hân hôm nay mặc một chiếc áo sơmi chấm bi ngắn tay mềm với hai cái cúc áo phía trên mở bung không gài. Hành động cúi người nhấc vali của nàng làm cho cổ áo trễ xuống, phơi bày trọn vẹn toàn bộ đôi bầu vú tròn căng, nõn nà trước mắt ông Vương ở cự ly quá gần. Bên trong nàng mặc chiếc áo vú màu hồng nhạt. Cử động của cánh tay nàng làm viền chiếc áo vú khẽ hở ra, núm vú nhỏ nhắn đỏ tươi, lấp ló ẩn hiện bên trong. Ông Vương như muốn trào máu mũi. Ở khoảng cách quá gần như vậy, hương thơm tỏa ra từ da thịt của Gia Hân, cộng với bầu vú căng mịn, núm vú đỏ ửng cứ ẩn ẩn, hiện hiện khiến gã như đứng hình, đôi mắt trợn tròn thèm thuồng. Gã kêu thầm trong đầu: “Ui chao… thiên địa ơi… vú con bé này ngon quá cha nội mẹ ơi… ui là trời… thấy núm vú của nó luôn kìa… úi chà chà… ông đây mà được bú thì… ôi…”.
Cảm thấy hình như chỉ có mỗi một mình mình nâng vali. Gia Hân ngước lên, nhận thấy ông Vương đang thò lõ cặp mắt dâm tặc nhìn chòng chọc vô ngực của mình. Nàng liếc xuống cổ áo, khẽ nhếch mép cười nụ, tiếp tục giữ nguyên tư thế cúi người như vậy để cho con dê già này ngắm thêm chút nữa… Vài giây trôi qua, nàng hỏi nhỏ:
Nhìn đủ chưa… chú?
Ông Vương giật mình lắp bắp:
À ờ… chú… chú xin lỗi…
Rồi vội vàng nhấc cái vali lên đặt vô cốp. Bấm nút đóng cốp lại và lật đật đi lên phía trước ngồi vô ghế lái.
Lục Tề đang từ trong nhà đi ra. Gia Hân thấy trong lòng nổi lên một chút kích thích, bỗng nảy ý định sẽ chiêu đãi đôi mắt của ông Vương thêm chút nữa. Nàng nói chồng ngồi phía sau cùng ông nội, còn nàng mở cửa trước ngồi ghế bên cạnh ông Vương. Cài dây an toàn, nàng cố tình để cho phần cổ áo phình rộng thêm một chút. Ông Vương ngỡ ngàng quay sang nhìn nàng, nhưng không nhìn vô mặt nàng mà chiếu thẳng ánh mắt thò lõ đến nơi cổ áo mở rộng đang lấp ló bầu vú bóng mượt. Cặp mắt gã trượt dài xuống bên dưới, cái áo nàng đang mặc theo style giấu quần, nên nó đã phô bày cho ông Vương một cặp đùi thon thẳng tắp. Nắng sáng chiếu vào chỗ nàng đang ngồi làm hiện rõ những sợi lông măng vàng óng trên đùi. Gia Hân cứ để như vậy, im lặng một lát, rồi bất thình lình quay qua nhìn gã, nhoẻn miệng cười ranh mãnh, vươn bàn tay thon mềm chạm nhẹ cánh tay ông Vương, nói nhỏ:
Đi thôi chú, nhìn gì thì cũng chú ý an toàn… nghen… chú.
Ông Vương cảm thấy như có luồng điện chạy dọc sống lưng. Ngưng thần vài giây rồi đỏ mặt nổ máy, cho xe từ từ lăn bánh.
Lục Tề ngồi phía sau hơi khẽ cau mày. Thực ra lúc nãy từ trong nhà đi ra, anh đã nhìn thấy ông Vương đang hau háu nhìn vô vú vợ của mình. Giờ lại thấy vợ mình cứ thản nhiên phô bày thân thể, cho gã vô tư nhìn mà không ngượng ngùng gì hết. Trong anh có cảm giác khó chịu, nhưng vốn biết tính vợ khá tự nhiên khi biết người khác đang nhìn trộm, phần bản thân anh cũng ít dám lên tiếng, nên đành ngồi lặng câm, ngậm lấy cục tức trong người. Phía Chu lão cũng thấy hơi bực mình. Bình thường thì đứa cháu này hay ngồi cạnh lão, hôm nay trở chứng đổi vị trí. Nghĩ lan man một lúc rồi cũng lắc đầu cho qua, ngửa đầu ra sau nhắm mắt và lim dim chuẩn bị ngủ.
……..
Ánh mặt trời lấp loáng trên mặt Thái Hồ, chiếu những tia nắng đầu ngày xuyên qua tấm rèm cửa sổ của một phòng ngủ trong dãy nhà khu Nam phủ. Trên chiếc giường là hai thân thể trần truồng đang quấn lấy nhau. Người đàn ông trung niên gần 50 tuổi đang hì hục đẩy hông thục cặc vô lồn một cô gái trẻ từ phía sau. Cô gái ở tư thế chống tay quỳ bò bên dưới, vểnh cong cặp mông lên đón nhận những cú thục mạnh bạo, đầu thì ngoái lại đáp trả nụ hôn ngấu nghiến từ miệng người đàn ông đang chồm trên lưng. Tiếng da thịt va chạm “pạch pạch pạch pạch pạch pạch…”, trộn lẫn cùng với hơi thở hổn hển của hai người vang vọng trong căn phòng tĩnh lặng.
Hai thân thể trần truồng kia chính là Lưu Dục và đứa con dâu 22 tuổi Phi Yến. Tài xế Viễn đã đưa hai người về biệt phủ từ chiều qua, rồi sáng sớm nay quay lại sân bay Thượng Hải để đón Chu Bình đang đáp chuyến bay từ Nam Kinh. Cả tối qua Lưu Dục đã đụ đứa con dâu này tới ba lần trên chiếc giường ngủ của hai vợ chồng con trai gã. Sáng tỉnh dậy, nhìn thân thể trần truồng của nàng nằm bên cạnh, lại thấy nứng cặc, liền vật nàng ra đụ thêm lần nữa.
Phi Yến vẻ mặt ngây dại, càng cố vểnh cặp mông cong hơn nữa để con cặc của cha chồng cắm thật sâu vô trong lồn. Hai núm vú hồng tươi cương phồng, căng cứng. Vừa dứt nụ hôn ướt át với Lưu Dục, nàng thở hổn hển rên rỉ:
Cứ mỗi tiếng "đụ chết nè…” rồi “hự hự…” là gã lại thúc thật mạnh con cặc to dài của mình sâu lút cán vô lồn đứa con dâu nhỏ bé.
Nàng sung sướng rên rỉ, hổn hển ư ử theo từng nhịp thọc cặc của gã. Bỗng nhiên tiếng nhạc chuông từ chiếc Iphone đang để ở trên đầu giường vang lên. Liếc nhìn thấy số của Chu Bình, chồng nàng đang gọi. Thời gian này Chu Bình đang giám sát một công trình ở Nam Kinh. Đáng lẽ cuối tuần hắn mới về, nhưng mai đã là ngày mừng thọ ông nội, nên hắn đón chuyến bay sớm về Thượng Hải giải quyết một số việc rồi tiếp tục di chuyển về Tô Châu.
Phi Yến với tay mở máy, bật loa ngoài nói chuyện trong khi vẫn tiếp tục vểnh mông cho cha chồng đụ:
Á.. anh hả… anh anh… anh về… ui dza… về chưa… anh aa…a a a…aa…
Giọng Chu Bình vang lên trong máy:
Chu Bình cười lớn kêu lên:
Úi chà… ông già gân thiệt. Vợ bổn thiếu gia đây mà ổng đè ra đụ miết vậy trời.
Lưu Dục vẫn dập lia lịa như vũ bão vô sâu trong lồn Phi Yến, chồm tới vươn hai tay ra phía trước bóp chặt hai vú Phi Yến, vừa tiếp tục đụ, vừa nói chen ngang vô:
“Pạch pạch pạch pạch pạch pạch…”. Lưu Dục càng lúc càng tăng tốc độ, thục liên tục như súng máy, la lớn:
Hự hự… hự hự hự nát sao được… lồn Yến Yến… ôi sướng… lồn Yến Yến chật căng đây nè… nó cắn… nó nhai con cặc của ta… tê… tê lắm… ôi chao… hự hự… hự hự hự hự hự hự…
Phi Yến tê căng người sướng lên tận mây xanh, nàng cắm đầu xuống giường, hai tay bấu chặt drap giường kêu lớn:
Chu Bình ở đầu dây bên kia cười khoái trá:
Khà khà… thiệt là kích thích quá đi. Thôi chuẩn bị đi, sắp tới nhà rồi đó nghen.
Nói rồi cúp máy, nãy giờ nói chuyện với cha và vợ, hắn cũng bật loa ngoài. Toàn bộ nội dung cuộc gọi, ông Viễn tài xế ngồi phía trước đều nghe thấy hết. Chu Bình liếc nhìn lên thấy gã một tay cầm vô lăng, còn một tay đã đưa xuống vuốt ve khúc gậy căng cứng trong quần. Hắn cất tiếng hỏi:
Lúc này ở nhà, sau khi Lưu Dục và Phi Yến đạt khoái đỉnh, cả hai nằm soài ôm nhau vuốt ve mơn trớn. Vừa xoa bóp nhẹ vú Phi Yến, Lưu Dục hỏi:
Vừa hay lúc này nghe tiếng thưa của người làm vang lên ngoài hoa viên đầu phủ: “Thiếu gia…!”. Biết Chu Bình đã đến nơi. Hai người ngồi dậy, Lưu Dục đi về phòng mình, còn Phi Yến thì vô phòng tắm.
Chu Bình đi vô phòng ngủ. Nhìn căn phòng lộn xộn, tấm drap trải giường nhàu nát, vương vãi loang lổ ướt nhẹp. Hắn tưởng tượng đến cảnh Phi Yến bị cha đụ tơi bời thế nào. Cảm giác nứng bỗng trào dâng, nhất định đêm nay hắn sẽ làm cho Phi Yến rã rời mới thỏa cơn nứng lâu ngày. Ngây người một lát, rồi mở tủ sắp xếp đồ đạc vô trong.
………
Chiếc siêu xe Porsche Cayenne sang trọng đang bon bon trên cao tốc hướng về Tô Châu. Mộc Uyển đang ngả đầu chìm vô giấc ngủ trên băng ghế sau. Đại Lâm ngồi bên cạnh say sưa ngắm nhìn theo từng nhịp thở phập phồng nơi đôi bầu vú của đứa con dâu, trong khi miệng thì vẫn đang nói chuyện với Chí Bình ngồi phía trước:
Đại Lâm khẽ nghiêng người gần hơn về phía Mộc Uyển, săm soi thềm ngực tròn căng nổi lên trên viền cổ áo rộng, vẫn hỏi tiếp:
Ừm… tìm hiểu kỹ xem tại sao bên họ lại đề nghị tăng giá sắt thép đúng thời điểm này?
Chí Bình lắc đầu:
Bên họ có gửi sang ta một bảng phân tích chi tiết về biến động thị trường thép, cho thấy thị trường thép trên thế giới đang dần phục hồi, phôi thép nhập khẩu đã bắt đầu có chiều hướng tăng giá. Con đã kiểm tra kỹ, các nguồn mà họ sử dụng để thống kê trong bảng phân tích là chính xác và được xác nhận của Hiệp hội. Mặt khác, thời hạn hợp đồng hợp tác trước đây giữa ta và họ cũng sắp kết thúc, nên họ có thể sẽ không tiếp tục hợp tác nếu không thỏa thuận được giá mới.
Đại Lâm thở dài:
Chúng ta có thể đồng ý tăng giá, nhưng không phải bây giờ. Chúng ta đã bắt đầu triển khai các dự án trọng điểm. Việc tăng giá vật tư ngay lúc này sẽ kéo theo sự thay đổi về giá chào dự án. Mục tiêu đàm phán phải đạt được là họ đồng ý giữ nguyên giá nguyên liệu ít nhất cho đến ba tháng nữa. Trong khoảng thời gian này, chỉ cần họ cung ứng đạt 75% trên khối lượng, mới đảm bảo được sự ổn định của doanh thu từ dự án về sau.
Chí Bình nói:
Có lẽ họ đang nhắm vô điểm này của mình để giở trò. Nếu như hết cách, con nghĩ có khi nên để Gia Hân ra mặt đàm phán. Theo tìm hiểu thì Phan Tổng, tân CEO của bên đó cũng hơi bị máu gái, đây là điểm yếu có thể khai thác.
Nghe nhắc đến Gia Hân, Đại Lâm như sáng rỡ đôi mắt lên, ngồi ngay ngắn trở lại. Gã mơ màng tưởng tượng đến đứa cháu gái ngon lành mà gã luôn khao khát bấy lâu. Cảm thấy có phần không cam tâm. Con cháu trong nhà, chú bác còn chưa được hưởng, người ngoài thì đã tỏ tường. Gã nói với giọng hậm hực:
Chiếc xe đã đưa họ vô trong địa phận thành phố Tô Châu, chuẩn bị hướng về biệt phủ. Tất cả giờ đây đều im lặng, mỗi người chìm vô suy nghĩ của riêng mình.
………
ĐÓN ĐỌC PHẦN 2
PHẦN 2
………
Cuối cùng thì lễ mừng thọ cho Chu lão cũng đã kết thúc. Quá trưa hôm đó, sau khi tiễn khách ra về, đám người làm còn đang bận rộn dọn dẹp ngoài sân, Chu lão cho gọi các con cháu tập trung đến Gia Hòa Điện để lão thông báo một quyết định quan trọng. Ông Bách, luật sư riêng của Chu lão cũng được mời đến đây tham gia.
Nhìn một lượt các con, cháu nội, cháu dâu, cháu rể đang ngồi xung quanh, Chu lão có cảm giác không khí thật ấm cúng và thoải mái. Lão bắt đầu cất tiếng:
– Cũng khá lâu rồi, gia đình chúng ta mới có dịp đầy đủ như hôm nay. Nhân dịp này, ta muốn tuyên bố một quyết định…
Ngừng lại nhìn xung quanh một lượt, lão tiếp tục:
– Như vậy là đã trải qua 30 năm vất vả, đến nay công ty của gia tộc ngày càng lớn mạnh. Các con, cháu trong nhà cũng đã trưởng thành, gánh vác và đóng góp công sức rất nhiều cho công ty. Tình cảm gia đình ngày càng gắn bó, ông cháu, cha con trên dưới đều yêu thương lẫn nhau. Ta tự cảm thấy mãn nguyện lắm. Có được kết quả như bây giờ, thật sự không dễ dàng gì. Các con, cháu trong nhà thật là vất vả quá rồi. Cho nên điều đầu tiên, ta muốn nói cảm ơn mọi người ở đây.
Tất cả cùng nhìn lão nở nụ cười hạnh phúc. Lão nói tiếp:
– Hôm nay, ta muốn nói rằng đã đến lúc cần phải lui về nghỉ ngơi, ta muốn dành thời gian còn lại trong cuộc đời cho bản thân mình. Sự nghiệp của gia tộc chúng ta gầy dựng bao năm qua, đã đến lúc trao lại cho các con, cháu trong nhà. Ta mong muốn mọi người sẽ cố gắng hơn, đừng phụ lại sự tin tưởng của ta dành cho mọi người.
Không khí trầm lặng bao trùm. Một lúc sau Đại Lâm lên tiếng:
– Ý lão gia đã tính như vậy, chắc cũng đã cân nhắc mọi chuyện trước sau. Dù sao thì lão gia cũng đã vất vả cho gia đình nhiều rồi. Con nghĩ cũng là hợp lý khi giờ đây lão gia quyết định nghỉ ngơi, làm những gì bản thân mình thích, đi những nơi mình muốn, tận hưởng cuộc sống an nhàn không lo toan nữa. Chỉ có điều, những kinh nghiệm cùng với quan hệ xã hội của lão gia là vốn liếng mà đám hậu sinh tụi con luôn cần. Cho nên nghỉ ngơi thì cứ nghỉ ngơi, chức vụ Chủ tịch lão gia vẫn phải làm.
Tất cả đều tỏ ý tán thành. Chu lão cười ha hả vừa lắc đầu xua tay vừa nói:
– Hầy dzà… kêu nghỉ thì là nghỉ, còn giữ chức vụ gì nữa. Ta tính toán hết rồi, 40% cổ phần ta đang nắm giữ sẽ chia lại cho mọi người. Sắp tới sẽ có một cuộc họp Hội đồng Quản trị, quyết định vị trí tân Chủ tịch và các chức vụ chủ chốt khác. Còn bây giờ, sau cuộc họp gia đình hôm nay, ngay ngày mai luật sư Bách sẽ tiến hành các thủ tục chuyển nhượng cổ phần của ta theo danh sách này.
Vừa nói vừa với tay đưa cho luật sư Bách một tập hồ sơ. Lão nói tiếp:
– Trong cái tập hồ sơ kia là toàn bộ sở hữu cổ phần và tài sản của ta, kèm theo là tờ di chúc mà ta đã lập dành cho lúc ta mất đi, để ta nói sơ qua. Hiện tại lão Lâm, lão Dục và lão Hạo mỗi người đang nắm giữ 20% cổ phần công ty, 40% còn lại ta đang giữ, ta quyết định như thế này. Trong gia đình, hiện ta còn có thêm bốn đứa cháu nội, hai cháu dâu và một cháu rể. Ta trích ra 32% chia cho bốn đứa cháu nội của ta mỗi đứa sở hữu 8% cổ phần, ta cho thêm phần Đại Lâm 2% nữa, vậy là Đại Lâm sẽ có 22% cổ phần công ty. Sở dĩ ta làm như vậy vì cũng muốn Đại Lâm sắp tới sẽ giữ chức Chủ tịch. Phần còn lại 6%, ta cho luôn hai cháu dâu và cháu rể mỗi đứa 2%. Như vậy sắp tới số lượng cổ đông của công ty sẽ tăng lên. Bất cứ ai có nắm giữ cổ phần đương nhiên phải có quyền lợi và trách nhiệm gắn liền với công ty. Ta hy vọng mọi người tiếp tục cùng làm cho công ty phát triển hơn nữa.
Tạm ngưng lại để uống một ngụm trà cho thấm giọng. Mọi người nhìn nhau xầm xì to nhỏ bàn tán. Khoát tay ra hiệu trật tự, lão nói tiếp:
– Như vậy là xong phần sở hữu của ta với công ty. Còn về phần tài sản cá nhân của ta gồm tiền trong ngân hàng, các bất động sản của ta ở trong nước cũng như ở nước ngoài, cùng với các tài sản có giá trị khác, ta lập một bản di chúc kẹp chung trong hồ sơ kia. Nếu như sau này không có gì thay đổi nội dung di chúc, thì sau khi ta mất đi, mọi người cứ theo đó mà phân chia. Luật sư Bách hãy nhớ, nội dung di chúc sẽ không được tiết lộ cho bất cứ ai khi ta còn sống. Nhưng mọi người cứ an tâm, tài sản được ta chia rất công bằng, không ai hơn ai dù là một xu.
Nhìn sang hướng Nhã Nhi và Gia Hân, lão nói:
– Ta có hai đứa cháu nội là gái, ngoài phần tụi nó sẽ được thừa hưởng trong di chúc, ta cho thêm hai đứa một ít tài sản tách ra đưa trước. Đứa bé Nhã Nhi là người duy nhất chưa lập gia đình, cho nên cái trang trại trồng nho ở bên Pháp, cùng với số tiền 10 triệu tệ, gia gia cho con trước coi như là của hồi môn. Còn căn biệt thự ở Thượng Hải thì gia gia cho hai vợ chồng Lục Tề và Gia Hân. Luật sư Bách chú ý bắt tay làm ngay việc sang nhượng chủ quyền và chuyển khoản cho tụi nó nghe. Hai đứa chú ý, ngoài khoản gia gia cho riêng này ra, trong di chúc của ta cũng vẫn có phần của các con.
Lục Tề và Gia Hân cùng lên tiếng cám ơn lão. Riêng Nhã Nhi nhoẻn miệng cười “hí hí…” chạy đến bá cổ Chu lão hôn chụt… lên má, nũng nịu nói:
– Cám ơn "Lão Công Công”… Nhi Nhi yêu lão nhứt luôn!
Vì trong gia tộc thì Nhã Nhi xét về vai vế hay tuổi tác đều là nhỏ nhất, thêm tính tình cũng còn trẻ con tinh nghịch, nên nàng hay xưng hô với mọi người bằng các đại từ nhân xưng do chính nàng nghĩ ra. Nàng bảo do ông nội, bác Cả, bác Hai và cha nàng không ai chịu lấy thêm vợ, chẳng khác gì mấy vị Thái Giám trong cung cấm thời xưa. Vì vậy nàng gọi ông nội là “Lão Công Công”, gọi Chu Hạo cha nàng là “Tam Công Công”, gọi bác Cả, bác Hai là “Đại Công Công”, “Nhị Công Công”, các anh chị khác cũng đều có những danh xưng ngộ nghĩnh do nàng tự đặt…
Chu lão cười tít mắt, vòng một tay qua eo cô bé kéo ngồi xuống đùi, hôn trả lại trên má, miệng nói:
– Cái con tiểu nha đầu này, chỉ được cái hay làm cho gia gia mắc cở.
Tất cả mọi người cùng cười, giọng Lưu Dục nói lớn:
– Ái chà… coi gia gia mà biết mắc cở với mấy đứa cháu gái kìa… trời sập luôn rồi!
Chu lão cũng hùa theo đùa:
– Lão Tam, anh bớt giỡn, cha anh dù răng có rụng hết cũng còn biết bập bập được chút chút à nghe….
Nhã Nhi đỏng đảnh vùng đứng lên:
– Lão Công Công hư quá à nha! – nói xong nhoẻn miệng cười, phát nhẹ lên vai lão một cái rồi trở về chỗ ngồi.
Không ai có thể hiểu căn nguyên hành động và câu nói của Nhã Nhi, cứ tưởng cô bé đang chọc ghẹo lão, nên cùng cười hùa theo. Nhưng ý Nhã Nhi thì khác… Khi ngồi trên đùi Chu lão, cô bé có cảm giác hình như khúc thịt trong quần Chu lão dần dần cưng cứng lên, đã thế lão lại còn xiết ngang eo nàng kéo cho mông nàng dán chặt vô khúc thịt đó. Thật ra với nàng chuyện này cũng bình thường, lúc nào ông nội cũng sẽ làm như vậy khi nàng ngồi lên lòng lão. Chỉ là bây giờ trước mặt nhiều người, nàng hơi thấy thẹn thùng.
Đợi mọi người trật tự trở lại, Chu lão tiếp tục nói, mắt thì hướng về luật sư Bách:
– Còn điều này nữa, những người đã đi theo ta từ khi lập nghiệp như luật sư Phát đây, rồi chú Tứ quản gia, chú Hàn đầu bếp, chú Ngô, chú Trạch, cùng những tiền bối khác trong nhà, mọi người phải coi như người thân, phải tuyệt đối cung kính. Sau này họ lớn tuổi, mọi người phải thăm nom, chăm sóc. Không được sai lời, có nghe chưa?
Mấy đứa con cháu đều đồng loạt “Dạ…” thật lớn.
Thấy mọi việc cũng đã nói xong, Chu lão đứng dậy đi về nơi nghỉ ngơi. Nhã Nhi chạy đến khoác tay dìu lão.
Lưu Dục nhìn theo hai ông cháu, rồi quay lại nói với bọn trẻ:
– Thôi, mấy đứa trẻ cũng đi nghỉ đi. Gia Hân nói ông Tứ kêu nhà bếp chuẩn bị ít mồi và rượu ra đình thủy tạ để cha uống lai rai với bác Cả và chú Ba bây coi. Hồi trưa uống chưa đã mẹ gì hết, giờ tụi mình sương sương tới chiều tối là vừa.
Gia Hân “Dạ…!” một tiếng rồi bước đi. Những người còn lại cũng chào nhau, ai nấy về phủ của mình nghỉ ngơi. Ba người con trai của Chu lão rảo bước cùng đi về phía hồ.
Sau khi rượu và các món ăn đã được dọn lên, ba người đàn ông bắt đầu nói chuyện. Ban đầu câu chuyện xoay quanh vấn đề mà Chu lão vừa tuyên bố lúc nãy. Họ gần như rất đồng ý với những sắp xếp mà người cha của họ đã đặt ra. Có thể nói, ít có gia đình nào mà sự đồng thuận giữa các anh em lại cao như vậy. Họ không bao giờ có thái độ phân bì, so đo với nhau. Tất cả những gì đem ra bàn luận chỉ xoay quanh việc sắp tới phải tiến hành công việc ra sao, hướng đi của công ty sẽ như thế nào. Họ bàn luận sôi nổi để rồi cuối cùng đều thống nhất với những phương án đã đề ra. Hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, câu chuyện của họ dần dần chuyển sang những vấn đề khác mang tính giải trí hơn. Sau một lúc có vẻ trầm ngâm, Lưu Dục nhìn về hướng gian nhà bên khu Tây phủ gần đó nói:
Nè lão Tam, thi thoảng mới gặp con bé Nhã Nhi, hôm nay thấy nó cũng lớn bộn rồi. Ra dáng thiếu nữ rồi… chỗ nào ra chỗ đó à nghe.
Chu Hạo cười xuề xòa:
Lại cười xòa, Chu Hạo chối:
– Gì nữa Nhị ca… có đâu… con cháu không hà. Tôi còn không dám nhìn vô mặt nó nữa chứ…
Lưu Dục cười ha hả rồi quay sang hỏi Đại Lâm:
– Ái chà… ừ… thì chú có nhìn mặt đâu. Anh thấy chú toàn nhìn vú với mông con nhỏ không hà. Phải không Đại ca?
Đại Lâm uống một hơi cạn ly rượu, đầu gật gù hùa theo:
– Ừ, thì tại Gia Hân nhà lão Nhị có cặp vú nhìn ngon thiệt mà. Tôi cũng còn thấy thèm nữa nè. Mà nói thiệt, mấy đứa con gái trong nhà mình, đứa nào nhìn cũng ngon hết nha.
Lưu Dục cũng uống cạn ly, hào hứng hưởng ứng:
– Đúng đúng, bốn đứa con gái trong nhà mình, mỗi đứa một vẻ, xinh đẹp gợi dục, mông vú đứa nào cũng ngon lành. Mấy lão già tụi mình thiệt có số hưởng.
Chu Hạo đang trầm ngâm, cũng nâng ly uống rồi tự nhiên chen ngang một câu:
– Chỉ tiếc là bữa nay tụi nó mặc đồ gì mà… kín mít.
Lưu Dục kêu lớn:
– Trời trời… vậy mà hắn nói không có nhìn gì hết kìa Đại ca… – vươn tay rót đầy rượu cho cả ba ly, Lưu Dục nói tiếp. Cũng phải thôi lão Tam, bữa nay đông khách mà. Giờ chú vô trỏng coi thử coi, tụi nó mà không thả rông mông vú tè loe hết ra mới lạ.
Chu Hạo cầm ly rượu đưa lên có ý mời cụng ly, nheo mắt nhìn Lưu Dục ngờ vực hỏi:
– Nè Nhị ca, anh đừng có nói với tôi là con bé Gia Hân mà anh cũng thịt luôn rồi nghen.
Lưu Dục trợn mắt, làm ra vẻ hoảng hốt:
– Hầy dzà… chuyện đó thì… hề hề hề… đương nhiên thôi… Ui cha… của thơm trong nhà mà. Nói nhỏ cho mấy người nghe, tôi làm thịt nó từ khi nó mới 18, ui… thơm ngon khỏi nói!
Đại Lâm và Chu Hạo cùng “Hả…” thật lớn, mắt chữ A miệng chữ O thảng thốt. Đại Lâm hỏi:
– Rồi con bé phản ứng sao?
Lưu Dục nhớ lại:
– Sau lần đầu tiên, nó cũng có lảng tránh tôi mấy ngày. Nhưng cha con mà, giận nhau lâu coi sao được. Rồi sau đó tôi lại gù nó tiếp nữa, cứ qua vài lần như vậy, dần dần nó cũng chủ động với tôi luôn mới ghê. Nói chứ nhìn mặt nó là đoán ra liền, cũng dâm lắm, chỉ cần thỏa mãn là nó chịu đèn liền. Riết rồi cái nó cũng nghiện thằng cha nó luôn rồi, khà khà… Đến giờ thỉnh thoảng đi công tác, tôi với nó vẫn ở cùng nhau, đụ nhau tơi bời.
Đại Lâm kêu lớn:
– Trời thần không kìa. Vậy mà lúc nào đi công tác cũng nói thư ký đặt 2 phòng khách sạn riêng mới ghê. Tung hỏa mù hả? Đúng thiệt cha con nhà lão Nhị không hổ danh đệ nhất biến thái. Thằng con trai thì cho cha xài chung vợ, còn nhỏ con gái chổng mông để cha làm thịt. Tôi cũng bái phục chú sát đất.
Chu Hạo thắc mắc:
Đại Lâm buông câu cảm thán:
– Sướng nhất lão Nhị. Lúc nào cũng đầy đủ, con gái thì kinh nghiệm, con dâu thì trẻ măng. Không lúc nào thiếu… hả?
Lưu Dục hỏi vặn:
Chu Hạo hỏi:
– Lúc đầu sao anh gạ được Uyển Uyển, Đại ca?
Đại Lâm hồi tưởng lại:
– Cũng vạn phần khó khăn đó chứ. Lúc nó mới về nhà, thật là khổ sở cho tôi. Con dâu thì trẻ măng, tươi non mơn mởn, ở chung với cha chồng mà toàn thả rông, vú mông cứ lòi hết cả ra ngoài. Ai mà chịu nổi. Nhìn là tôi đoán ra ngay cũng thuộc loại dâm nữ đây. Nhưng mà con bé cũng làm chảnh lắm. Mấy lần tôi giả bộ cứ để con cặc nứng tồng ngồng đội căng quần, đi ngang qua nó làm như vô ý quẹt quẹt vô người nó. Vậy mà nó làm cái vẻ mặt như là khó chịu lắm. Con bà nó chứ… lần đó Chí Bình đi công tác. Buổi tối nó có chương trình biểu diễn với dàn nhạc ở quảng trường, kết thúc buổi diễn, bên nhà tài trợ có làm tiệc chiêu đãi, nó uống rượu về nhà say cắm đầu. Tôi đưa nó lên phòng rồi đè ra đụ luôn. Lúc đầu bày đặt chống cự, một lúc sau nó sướng lên thì thôi rồi, muốn sập nhà luôn. Gần sáng tỉnh rượu, nó còn đòi tôi đẩy thêm hai cái nữa mới chịu. Rồi xong, từ đó tới giờ lâu lâu mà thèm thì tôi cũng có cái lỗ chui ra chui vô…
Lưu Dục kêu lên:
Đại Lâm nhìn Lưu Dục cười nham hiểm:
Rồi quay qua Chu Hạo nói:
– Lão Tam cũng coi lại coi. Cũng nên hạn chế đi tìm mấy cái đứa gái quán bar đi. Tụi nó chỉ moi tiền thôi. Tình cảm con mẹ gì. Trong nhà của thơm có sẵn, không xài phí của. Chú chắc chưa có kinh nghiệm, chứ như tôi để ý, nhóc Nhã Nhi này cũng dễ ăn đèn nha. Đến lúc hái trái rồi. Con gái gì mà mông vú nhìn thèm muốn chết, nó đẹp y hệt mẹ nó hồi xưa, đúng kiểu gái Tân Cương, mặt sáng mũi cao, da dẻ trắng hồng. Tại nó là con chú, mà không biết chú đã xài chưa, nên tôi cho qua. Chứ không là tôi xơi tái lâu rồi. Giờ sẵn đang có kèo với anh Hai, để hai ông anh này tính cách cho chú thịt luôn mấy đứa nhỏ trong nhà, coi thử có sướng hơn không?
Chu Hạo lúc này cũng đã thấm rượu, nghe mấy lời Lưu Dục nói cứ gục gặc đầu, chỉ im lặng cười trừ. Nhưng thật ra trong đầu gã bắt đầu đã có những ý nghĩ quái đản. Một lúc sau, Chu Hạo lên tiếng:
– Hai ông anh sướng thiệt đó. Hổng lẽ định xếp kèo bữa nay luôn hả?
Đại Lâm xua tay:
– Bậy bậy nè… ai mà ăn tạp dữ vậy. Bữa nay đông đủ tụi nhỏ. Làm gì cũng coi ngó trước sau chứ.
Lưu Dục đồng tình:
– Đúng vậy, tôi thì cả tuần quần nhau rã rời với nhỏ Phi Yến rồi. Nay có thằng Chu Bình bên cạnh, cũng phải nhường suất lại cho tụi nó chứ…
Đại Lâm đứng dậy nói:
– Thôi tôi về nghỉ đây, hai chú uống tiếp đi.
Lưu Dục ghé tai Chu Hạo hỏi nhỏ, ánh mắt chứa đựng tia nhìn bí hiểm:
Đại Lâm thấy vậy thì đứng dậy, giơ tay chào rồi đi về khu Đông phủ của mình. Bỏ lại sau lưng bóng hai người em trai đang ghé sát vào nhau xì xầm một âm mưu gì đó. Một kẻ thì nói, một kẻ lắng nghe, đầu thì gật gù liên tục…
……..
ĐÓN ĐỌC PHẦN 3
PHẦN 3
……..
Bóng tối buông xuống bao trùm khắp không gian, chỉ còn những ngọn đèn thắp sáng dọc theo các lối đi và từ những gian nhà quanh biệt phủ. Chu Hạo rảo từng bước chân lững thững trở về khu Tây phủ của mình. Men rượu đã ngấm nhưng gã vẫn chưa say, những lời nói của Lưu Dục cứ văng vẳng trong đầu. Ánh mắt gã nhìn về gian phòng đang mở đèn của con gái Nhã Nhi. Trong lòng nhen nhóm lên một chút sự kích thích quái lạ. Gần như vô thức, gã dần tiến đến trước phòng Nhã Nhi, đứng im lặng vài giây rồi đưa tay gõ cửa. Cánh cửa mở ra, Nhã Nhi tròn mắt ngạc nhiên nhìn gã hỏi:
Gã như muốn bủn rủn đôi chân khi cảm nhận được sự mềm mại, êm ái của bầu vú con gái đang ép chặt nơi cánh tay.
Nàng dắt Chu Hạo đến chỗ cái ghế bên cạnh bàn trang điểm cho gã ngồi xuống, nàng nói:
– Tam công công ngồi đây lướt web đi, con đang dưỡng da buổi tối.
Nói rồi nàng ngồi xuống bàn trang điểm, đưa tay với lấy chai sữa dưỡng da bắt đầu thoa lên mặt.
Chu Hạo tay giả vờ quẹt quẹt cái điện thoại, nhưng đầu óc gã bây giờ còn tâm trí nào để xem tin tức. Gã liếc nhìn chòng chọc đứa con gái đang ngồi trước mặt với cặp mắt như muốn lồi ra. Gã dùng ánh mắt vuốt ve lên làn da mịn màng của Nhã Nhi, từ mái tóc dài, cái cằm nhỏ nhắn của khuôn mặt V-line, đến cái tai xinh xắn, dái tai mỏng dính, rồi lướt xuống cái cổ thon thả, đôi vai mảnh mai yểu điệu. Hương thơm nhẹ dịu trinh nguyên từ da thịt của nàng bao phủ lên từng nhịp hô hấp của gã. Gã than thầm trong ý nghĩ: “Nhị ca nói đúng thật, con bé đã lớn rồi, sao ta không nhận ra bấy lâu nay. Bông hoa này có lẽ đã đến lúc phải hái rồi”.
Nhã Nhi vô tình nhìn về phía sau từ trong gương, nàng chợt nhận thấy ánh mắt của cha đang ngắm nhìn nàng say đắm. Trong nàng trỗi dậy một chút chột dạ pha lẫn ngạc nhiên. “Không lẽ nào…”. Nàng đang muốn gạt phăng suy nghĩ vừa thoáng trong đầu thì ánh mắt nàng lại vô tình lướt qua phần bụng dưới của gã, chiếc quần tây gã đang mặc cũng không thể giấu được cái vật thể đang đội căng bên trong, độn lên một cục to đùng. “Ôi trời… không phải vậy chứ…?” nàng kêu khổ trong lòng. Bất chợt sự nghịch ngợm lại trỗi lên, nàng đứng bật dậy.
Chu Hạo giật mình luống cuống vội đưa cái điện thoại lên làm ra vẻ như đang xem tin tức.
Nhã Nhi đi thẳng vô căn phòng nhỏ phía sau phòng ngủ, nơi đó là phòng trang phục của nàng. Một lúc sau trở ra, bộ quần áo trên người nàng lúc trước giờ đã được thay bằng một chiếc váy ngủ mỏng manh màu hồng nhạt, với hai dây buộc hờ hững trên hai vai. Dễ dàng nhận ra được nàng không mặc áo vú bên trong, mỗi bước đi của nàng khiến hai bầu vú ẩn sau chiếc áo đung đưa nhẹ nhàng rất gợi dục. Nàng trở về bàn trang điểm ngồi xuống và tiếp tục công việc còn bỏ dở khi nãy.
Chu Hạo há hốc mồm có cảm giác như khô cứng cả cổ họng. Ở vị trí ngồi bên cạnh từ phía sau, thân thể mĩ miều của đứa con gái trong chiếc váy ngủ phơi bày lồ lộ trước mắt gã. Nhã Nhi ngồi chống cùi chỏ lên bàn, người hơi chồm về phía trước. Tư thế này làm cho phần nách áo rộng phình ra, cái nách áo khoét khá sâu xuống tới gần ngang eo, phơi bày trọn vẹn cả một bên bầu vú trắng muốt, tròn căng mơn mởn khiêu khích cặp mắt Chu Hạo. Đầu gã như muốn nổ tung khi gã nhìn thấy rõ ràng cái núm vú bé bé xinh xinh nhô lên đầy kiêu hãnh. Gã đặc biệt chú ý đến cái núm vú. Gã la thầm trong đầu: “Mẹ kiếp, núm vú con bé này có màu lạ quá, sao nó lại có màu trắng ngà nhỉ? Đã vậy lại còn nhỏ xíu mà nhọn hoắc nữa chứ, thiệt là kích thích quá đi thôi”. Gã cúi đầu sát hơn về phía nàng, mũi hít hà hương thơm da thịt của nàng, mắt thì nhìn lớp vải của chiếc váy ngủ đang cọ quẹt trên đầu vú theo chuyển động của cánh tay nàng, mà trong đầu lại tưởng tượng là cái lưỡi của mình đang được thưởng thức cái núm vú xinh xinh đó. Ánh mắt gã tiếp tục luồn sâu hơn. Cái phần nách áo quá rộng nên không khó khăn để gã trườn cặp mắt xuống cái bụng phẳng lỳ của nàng, làn da bụng mượt mà được tôn thêm vẻ gợi cảm bởi cái rốn nhỏ xíu xinh xắn. Sâu sâu hơn nữa là cái quần lót ren màu xanh nhạt, ẩn giấu bên trong một miền đất thiên thần. Con cặc gã thực sự giờ đây đã chật cứng rồi, gã có cảm giác đầu cặc căng nhức như muốn nổ tung. Gã liếc lên nhìn vô trong gương, chợt nhận thấy Nhã Nhi cũng đang nhìn gã nheo nheo một bên mắt như trêu chọc. Gã đỏ bừng mặt, lắp bắp tìm chuyện hỏi nàng:
– Con gái à… từng tuổi này rồi… thế đã có chàng trai nào theo đuổi chưa?
Nàng trề môi, chun mũi hỏi lại gã:
– Tam lão công công này sao coi thường con vậy? Đám con trai trong trường xếp hàng dài chờ cái gật đầu của con đó chứ. Nói cha nghe nè, hồi năm đầu tiên là con đã có một chàng bên cạnh rồi đó.
Chu Hạo đằng hắng giọng hỏi tiếp:
Gã nói mà trong cổ họng khô đắng, vậy là đã rõ, Nhã Nhi con gái gã đã mất trinh rồi… Trong đầu gã bất giác nhói lên một ý nghĩ ghen tỵ với thằng trai trẻ nào đó. Khi vừa nói dứt từ “rất ngon”, gã đã chồm sát đến nàng, một tay vòng ôm bụng nàng, một tay luồn vô phần nách áo rộng chụp luôn lên bầu vú hớ hênh. Miệng gã ghé sát tai nàng hỏi nhỏ:
– Vậy như thế nào thì là mạnh, Nhi Nhi?
Nhã Nhi như chết lặng, tình huống này xảy ra quá bất ngờ. Vốn nàng chỉ định trêu ghẹo cha chút xíu thôi, nàng không thể lường trước được sự manh động này của gã. Nàng lắp bắp:
– Ơ kìa… cha cha… cha sao vậy…?
Đã không còn kiềm chế được nữa, tay dưới vòng ôm bụng nàng xiết mạnh hơn, bàn tay trên bắt đầu bóp vú, dùng hai ngón tay se se đầu vú của nàng, gã cúi đầu le lưỡi liếm dọc theo chiều dài cái cổ thanh mảnh. Gã nói trong hơi thở hổn hển:
Ở cái tuổi 47 như gã, Chu Hạo vẫn còn tràn đầy sức lực. Gã ôm cứng nàng, tay trên tiếp tục kích thích nơi bầu vú, cái lưỡi vẫn liếm điên cuồng trên cổ nàng, liếm lên đến lỗ tai, liếm khắp một bên má. Tay dưới giờ đây đã đưa xuống kéo tốc váy ngủ lên, gã luồn luôn bàn tay vô bên trong cái quần lót ren, ngón tay hư hỏng đã chạm được đến nơi ẩm ướt thần tiên bên trong, cứ thế mà moi móc, cọ quẹt.
Nhã Nhi ưỡn cong người, hơi thở gấp gáp. Quả thật ở những nơi nhạy cảm nhất trên cơ thể nàng giờ đây đang bị gã kích thích, cảm giác nhột nhạt chạy lan khắp thân thể. Nhã Nhi như có cảm giác chới với, ngộp thở, nàng vẫn cố van nài:
– Ôi… cha ơi, xin cha… đừng.
Như một con hổ dữ đang khát con mồi, gã luồn tay bế thốc nàng lên, đến bên chiếc giường dằn ngửa nàng xuống, thật nhanh và dứt khoát, gã giật đứt phăng hai dây vai áo nàng ra, kéo chiếc váy ngủ xuống ngang bụng. Hai bầu vú thanh tân nõn nà đã hiện ra trọn vẹn tròn trịa trước mắt gã. Dùng cả hai tay vồ lấy đôi vú đó bóp chặt, gã cúi xuống bú chụt chụt trên đầu vú trắng ngà, lưỡi của gã lẩy lẩy liên tục lên đầu vú thơm ngọt.
Nhã Nhi oằn rướn người lên, miệng há to như cố đớp lấy không khí, nàng dùng hai tay cố sức ghì đầu gã bật ra khỏi bầu vú của mình.
Như con thú rừng hoang dã lên cơn điên, Chu Hạo chỉ dùng một bàn tay cũng đã nắm gọn cả hai cổ tay của nàng kéo ngược lên đầu, một tay còn lại xé tan nát chiếc váy ngủ, rồi dùng nó trói luôn hai cổ tay nàng lại. Gã ngồi dậy, nhìn ngắm thân thể bất lực đang nằm trên giường, từ từ cởi sạch hết quần áo của gã quăng xuống đất. Cơ thể đàn ông trung niên rắn rỏi vẫn còn đó những cơ bắp khỏe mạnh. Con cặc oai phong hùng dũng vươn ra ngạo nghễ, dài loằn ngoằn cứng ngắc với cái đầu khấc bóng lưỡng. Nhã Nhi nhắm mắt lại không dám nhìn. Gã ngồi xuống cạnh nàng, khuôn mặt si mê ngắm nhìn thân thể nuột nà không tì vết của đứa con gái ngoan mà gã sắp sửa chiếm đoạt. Đưa đôi bàn tay to lớn bắt đầu vuốt ve từ trên mặt nàng, xuống tới cổ, xoa sang đôi vai đang run lên vì sợ hãi, rồi thình lình chộp lấy đôi bầu vú căng mọng mà bóp, nhào nặn một cách thô bạo. Gã sướng điên lên vì sự êm ái mềm mại đến từ vùng thịt nơi đôi bầu vú của chính đứa con gái gã. Tiếp tục dùng hai ngón tay cái khảy nhẹ lên hai đầu vú nhỏ xíu lúc này đã có phần cương lên nhọn hoắc.
Nhã Nhi vặn người giãy dụa, tìm cách lật úp lại nhằm che đậy đôi bầu vú đang bị chiếm đoạt, hai tay đang bị trói chặt cố gắng đưa xuống che bớt vùng ngực căng tròn.
Chu Hạo dùng một tay kéo ngược hai tay đang bị trói của nàng lên cao, lật ngửa nàng ra, một tay nhồi bóp một bên vú, mặt gã ghé sát xuống bên vú còn lại, thở hổn hển nói trong cơn đam mê cuồng loạn:
– Để yên nào… con gái ngoan… để ta xem cặp vú này… xem nó kìa… thật đẹp… thật là kích thích… thơm quá… ôi Nhi Nhi xinh đẹp của ta… để ta nếm thử nào…
Rồi gã chu đôi môi dày thâm ngậm luôn vô đầu vú nàng để mút. Gã mút kêu cái chụt thật to, thật mạnh như muốn hút bật cái núm vú nhỏ xíu màu trắng ngà kia ra khỏi bầu vú của nàng. Gã cứ chăm chỉ mút núm vú thật lâu, thật nhiều lần, hết bên này lại đến bên kia, liên tục không ngừng nghỉ. Có cảm giác như gã đã trở thành tên cuồng bú vú vậy. Mà cũng đúng thôi, chiêm ngưỡng được cặp vú này, bất cứ ai cũng đều muốn được tận hưởng thỏa thích. Xen lẫn giữa những lần bú mút, là cái lưỡi dài ngoằn ướt át của gã lại le dài ra liếm sột soạt làm cho cả hai núm vú nàng nhầy nhụa nước dãi. Chỉ sau một hồi bú mút, gã để ý thấy màu sắc của núm vú lúc này đã dần ửng lên cái màu hồng nhạt. Điều làm gã chú ý hơn nữa là nó đã nhọn hoắc, cứng hơn, hai quầng vú cũng đã hơi sưng phồng. Gã cảm thấy thích thú vì gã biết sự kích thích liên tục lên núm vú đã làm Nhi Nhi nhỏ bé của gã bắt đầu lên cơn nứng. Miệng vẫn tiếp tục ngậm chặt núm vú, nhưng một tay của gã đã lần mò xuống bên dưới xoa bụng nàng, lần xuống dưới nữa, gã nóng vội nắm cái quần lót ren kéo mạnh. “Roẹt roẹt…” chỉ với hai cái giật mạnh, cái quần lót mỏng manh đã rách toạc, rời khỏi thân thể của nàng. Nhã Nhi hoàn toàn trần truồng! Không chần chừ gì cả, gã dùng ngay ngón tay giữa ấn vô miếng thịt nho nhỏ đỏ au sạch sẽ ở mép trên cửa lồn nàng, bắt đầu day day xoay tròn, có lúc lại khều khều, móc móc nhẹ nhẹ lên vùng nhạy cảm đó, có lúc lại lén lén thọt luôn ngón tay hư hỏng vô bên trong lồn nàng.
Nhã Nhi cảm thấy bất lực hoàn toàn, nàng muốn kêu lên kháng cự, nhưng mọi âm thanh giờ đây cứ bị tắc nghẹn nơi cổ. Sự nhột nhạt lan tỏa khắp toàn thân, thân thể quằn quại của nàng giờ đây dường như không còn là để phản kháng nữa, mà gần như đã trở thành hành động để tận hưởng cơn khoái lạc đang bắt đầu trỗi dậy. Nàng để im cho đôi môi cha tiếp tục chiếm đoạt núm vú của nàng. Hông nàng bắt đầu khẽ nâng cao hơn như muốn cho ngón tay hư hỏng của cha day mạnh hơn nữa nơi cửa lồn. Nàng không còn tự chủ được bản thân nữa rồi. Ý thức của nàng bây giờ chỉ còn là một sự ngạc nhiên với kỹ năng kích dục điêu luyện của cha. Quá điêu luyện vì chỉ trong phút chốc, Chu Hạo đã khiến cho cơn khoái lạc ẩn trong cơ thể nàng trỗi dậy rất nhanh. Trước đây cũng đã vài lần nàng làm tình với người yêu đầu tiên, nhưng chưa lần nào nàng cảm thấy khoái lạc đến nhanh như lần này. Cơ thể nàng rần rần rạo rực, cảm giác ham muốn đã trào dâng đến cao trào.
Chu Hạo vẫn không ngừng hành dâm trên thân thể con gái, nhưng vẫn luôn chú ý đến từng phản ứng của nàng. Khi gã cảm thấy bàn tay đã ướt nhẹp vì dâm thủy từ cái lồn nhỏ xinh trào ra, hơi thở nàng bắt đầu dữ dội hơn, gã biết đã đến lúc đi đến nơi tận cùng của sự khoái lạc. Gã nhẹ nhàng cởi trói cho nàng, rồi nằm đè bao trùm lên thân thể nhỏ bé để tận hưởng sự mềm mại, mát rượi tỏa ra từ tấm thân trần truồng của Nhã Nhi.
Nhã Nhi nhìn cha bằng đôi mắt tê dại. Hai tay vừa được tự do liền choàng ôm lấy thân thể của cha vuốt ve dọc theo bờ lưng rắn rỏi. Nàng ngửa đầu ra cho cha liếm dài trên cổ nàng tìm thêm sự nhột nhạt khoan khoái. Hai chân nàng giờ đã dang rộng sang hai bên, co lên thành hình chữ V chờ đợi điều kỳ diệu sắp đến.
Đã lâu lắm rồi chưa được tiếp xúc với thân thể phụ nữ, sự kềm chế bấy lâu như được bung tràn. Chu Hạo không thể chờ lâu hơn nữa, gã chống người lên quỳ giữa hai chân đang dang rộng của nàng. Gã nhìn cái háng đang mở banh ra, phơi bày cái lồn xinh xinh gọi mời, nhìn hàng lông lồn xếp đều mượt mà rẽ sang hai bên gọn gàng mà không lộn xộn, khiến gã càng thêm hưng phấn. Dùng một bàn tay nắm lấy con cặc cương cứng dài ngoằn, kê cái đầu khấc bóng lưỡng ngay cửa lồn đang nhòe nhoẹt nước, ấn nhẹ cái đầu khấc vô hai mép thịt đỏ hồng như để định vị, rồi đưa hai tay giữ lấy hai bên bờ eo thon nhỏ của nàng, bằng một hành động dứt khoát, gã đẩy hông thật mạnh, con cặc dài ngoằn nong căng hai mép lồn ra… “ót” một cái, cắm thẳng ngập sâu mất hút trong lồn nàng. Nhìn thấy con cặc của mình biến mất trong cái lồn nhỏ nhắn, chỉ còn lại là hai vùng lông tiếp giáp với nhau, gã tuôn trào cảm khoái dâm nứng.
Nhã Nhi ưỡn người nấc lên, cảm giác đau thốn tê tái toàn thân. Hai tay vô thức bấu chặt tấm drap giường. Miệng há to kêu "hắc” một tiếng.
Chu Hạo bắt đầu làm những gì cần phải làm tiếp theo. Gã rút cặc ra gần hết chiều dài rồi lại cắm mạnh vô, từng cái từng cái chậm rãi. Gã muốn chiêm ngưỡng từng tiếng nấc nghẹn của nàng thật tỉ mỉ mỗi khi gã thục cặc vô lồn nàng. Cứ như vậy đều đặn, mạnh mẽ và dứt khoát. Mỗi cú dập cặc tạo ra âm thanh “phập… phập… phập” đầy mê hoặc, huyền diệu.
Sự di chuyển ra vô của con cặc dài đầy gân guốc, cùng với đầu khấc loe ra, ma sát liên tục lên miếng mồng thịt trên mép lồn nàng, nơi ngự trị điểm khoái cảm nhất của người con gái, làm cho Nhã Nhi sướng quặn cả người. Nàng bắt đầu rướn mông của mình cao hơn nữa, lắc lư hông lên xuống, ngang dọc liên hồi như muốn tìm nhiều hơn nữa sự ma sát thần tiên đó. Gần như chịu hết nổi sự hành hạ chậm rãi của cha, nàng rên rỉ như van nài:
– Ôi Tam công công, nhanh… nhanh lên… nhanh hơn nữa… mạnh nữa đi công công… ôi con sướng…!
Chu Hạo mỉm cười, không trả lời, gã bắt đầu tăng dần tốc độ hòa nhịp theo nhịp hẩy mông của nàng. Những âm thanh “phập phập” lúc đầu giờ đã chuyển thành những tiếng va chạm của da thịt “bạch bạch bạch… bạch bạch bạch”, nhanh dần, nhanh dần.
Nhã Nhi sung sướng thở hắt ra theo từng cú thục cặc của cha. Nàng không còn khẩu dâm nữa, chỉ còn là những âm thanh á… ớ… đầy khoái lạc. Nàng cảm giác được con cặc nóng hổi dài ngoằn của cha đi sâu, thật sâu, chạm đến tận tử cung, thốn đến tận óc. Nàng đê mê tận hưởng trọn vẹn cảm giác tê tái, sướng khoái rợn người.
Chu Hạo thì cảm thấy như đang là chúa tể của trời đất bao la này. Gã đang hưởng thụ cái cảm giác biến thái quái lạ chưa từng có bao giờ. Một đứa con gái do mình đẻ ra, tận tay mình nuôi lớn, rồi bị chính mình đè ngửa ra để đụ, cảm giác này sung sướng đến mê hoặc. Cái cảm giác sướng quái lạ mà không thể có một người con gái nào khác đem đến được cho gã. Gã biết giờ đây gã không còn là người nữa, đơn thuần lúc này gã chỉ là một loài động vật đang làm theo bản năng như mọi loài muông thú trên trái đất này. Không quan trọng, người cũng được, thú vật cũng được, chỉ cần là thỏa mãn cơn đam mê tình dục là đủ rồi. Gì là đạo đức, gì là loạn luân? Vô nghĩa hết, chỉ cần biết đứa con gái đang nằm ngửa ra đây cho gã đụ đem đến cho gã những cảm xúc khoái lạ đến điên cuồng. Nghĩ đến đó, gã lại càng hăng say muốn đụ Nhã Nhi đến tơi tả, làm cho nàng cùng lên tới đỉnh cao khoái lạc. Gã rời hai tay ra khỏi hông nàng, giữ hai đầu gối đang co lên của nàng, banh mở rộng hơn nữa, thục lia thục lịa vô lồn nàng. Gã chăm chú nhìn cặp vú căng tròn đang lắc nảy lên xuống liên tục. Đưa một tay lên bóp một bên vú trong khi tốc độ thục cặc vẫn không giảm, bầu vú còn lại vẫn lắc nảy điên loạn với tốc độ tương đương. Chu Hạo nói lảm nhảm mê loạn trong hơi thở hổn hển:
– Ôi… kích thích… ôi… vú… vú kìa… vú con gái của ta… vú tròn… vú đẹp… úi chao… vú lắc đẹp quá… ừ… rung đi… lắc đi… nảy lên đi… ôi… vú này của ta… vú Nhi Nhi của ta…
Nhã Nhi gương mặt giờ đây đờ đẫn tê dại, gương nặt nàng vốn đã đẹp, trong cơn đê mê phê nứng, lại đẹp hơn vạn phần, đẹp đến mê người. Không chịu đựng nổi nữa, nàng bật nhổm dậy ôm quàng lấy cổ Chu Hạo, áp luôn bờ môi xinh xinh nhỏ bé lên môi cha, lưỡi nàng lùa sang quấn lấy lưỡi gã, ngấu nghiến si dại. Thân thể nàng ngồi gọn lỏn trên đùi gã, toàn thân nàng dán sát vô thân thể cường tráng của cha, cặp vú căng mịn đè chặt vô ngực gã, hai chân nàng quặp chặt lấy eo hông của Chu Hạo. Ở tư thế này cha nàng vẫn đang vẫn tiếp tục thục cặc, nhưng cơn khoái cảm đã dâng thêm một bậc, vì Nhã Nhi đã không còn bị động nữa. Ngồi trên đùi cha, Nhã Nhi cũng đẩy hông đều nhịp nhanh và mạnh, hòa hợp với gã. Một lúc sau, như cảm thấy ngộp hơi vì vừa bấu môi với cha, vừa phải hẩy hông liên tục theo cha, nàng rướn người căng lên, với hai tay về phía sau chống xuống giường, mông thì vẫn ngồi trên đùi gã tiếp tục hẩy. Hình thế này làm cho cơ thể nàng càng thêm tuyệt mĩ, cái đầu ngửa ra kéo cái cổ như dài hơn, hai tay chống về phía sau làm vùng ngực ưỡn ra, cặp vú tròn trịa vươn căng phồng lên cao, cái bụng phẳng lì hóp lại làm nổi bật vùng hông nảy nở. Quan trọng hơn, tư thế này làm cho con cặc của cha cắm vô lồn nàng theo hướng từ dưới lên, khiến cho sự ma sát giữa thân cặc và điểm nhạy cảm trong lồn nàng gần như tuyệt đối, những đường gân guốc gồ ghề suốt chiều dài con cặc trượt cạ liên tục trên vùng nhạy cảm đó. Chỉ một lúc sau, như có một luồng điện chợt lan tỏa khắp cơ thể, nàng bung xõa hoàn toàn, mím môi nghiến chặt hai hàm răng lại, hai tay quờ quạng chụp lấy tấm vải giường bấu chặt, nàng phát ra những tiếng “ư ư” thật dài, cơ thể gồng căng cứng lên, bắt đầu nảy người co giật liên tục, cảm giác như mọi thứ trong lồn nàng đang tuôn trào ào ạt.
Hành động rướn căng người co giật của Nhã Nhi khiến cơ lồn nàng như phồng lên, bấu chặt lấy con cặc của Chu Hạo co bóp. Vừa được cái lồn khít rịt nhai con cặc, vừa được nhìn gương mặt đê mê đẹp mê hồn của Nhã Nhi, đầu cặc gã trở nên căng nhức, toàn thân tuôn trào khoái cảm. Chu Hạo gầm lên, vòng tay xiết chặt eo nàng nâng lên ép chặt háng nàng vô hạ thể của mình hơn nữa rồi hẩy người phóng toàn bộ tinh trùng vô trong nàng.
Cả hai cùng thở hổn hển, tận hưởng cho hết sự thỏa mãn êm dịu, rồi ôm nhau đổ rạp xuống giường. Toàn thân Chu Hạo phủ trùm lên tấm thân mềm mại của Nhã Nhi, cứ để nguyên con cặc vẫn còn giật giật ngâm trong lồn nàng.
Hai cha con cùng ôm nhau như vậy tận hưởng cho hết niềm khoái cảm. Bỗng Chu Hạo tay vẫn ôm nàng lăn người nằm ngửa ra, xoay người nàng nằm úp lên trên người gã. Con cặc đã mềm oặt tuột ra ngoài, nhưng vẫn còn lòng thòng dài ngoằn ép bên dưới bụng của nàng. Vừa vuốt ve dọc hai bên sườn nàng, gã hỏi nhỏ: “Nữa nha, Nhi Nhi?”.
Nhã Nhi bẽn lẽn úp mặt xuống ngực gã. Vừa đạt khoái đỉnh rã rời, nhưng đôi tay của gã đang vuốt ve hai bên sườn thật điêu luyện, nó làm cho nàng lại cảm thấy cảm giác nhột nhạt dâng lên. Cơ thể như hồi phục chờ đợi một đợt sóng tình mới. Nàng ép bụng mình chặt hơn lên con cặc đang bị đè bên dưới, xoay nhẹ hông day day lên con cặc đó.
Chu Hạo bất chợt nở một nụ cười đầy bí hiểm, giơ một bàn tay theo ký hiệu chữ “OK” lên cao phía sau lưng nàng như đang ra ám hiệu cho ai đó, rồi lại tiếp tục vuốt ve kích thích nàng.
Một lúc sau, cánh cửa phòng ngủ khẽ mở ra, bóng một người đàn ông nhẹ nhàng lách vô rồi đóng cửa lại. Không phải ai xa lạ, người đàn ông đó chính là bác Hai của Nhã Nhi, Lưu Dục…
………
ĐÓN ĐỌC PHẦN 4
Xem tiếp...
PHẦN MỞ ĐẦU
………
Nói đến gia tộc họ Chu ở thành phố Tô Châu, khắp tỉnh Giang Tô đều biết đây vốn là một gia tộc lớn từ mấy trăm năm nay. Tổ tiên Chu gia trước đây đều là những phú hộ giàu có, sở hữu rất nhiều phường dệt lụa trong vùng. Mấy trăm năm nay, lụa Tô Châu nổi tiếng đẹp và có chất lượng tốt, luôn được chọn để may y phục cho Hoàng cung, quan lại và những gia đình giàu có. Trải qua nhiều thăng trầm biến động của thời cuộc, con cháu Chu gia giờ đã phân chia thành nhiều nhánh và phân tán khắp nơi. Ở Tô Châu hiện nay vẫn còn những phường dệt lụa truyền thống, nhưng không còn là sở hữu của Chu gia nữa.
Chu Chí Văn được coi là người trong nhánh con cháu trực hệ của Chu gia. Trước đây Chu Chí Văn từng làm viên chức cho Cục Thuế của tỉnh Giang Tô. Sau này do vi phạm chính sách một con của Trung Quốc và bị kỷ luật, Chu Chí Văn nhận thấy khó có thể thuận lợi để tiếp tục con đường công chức, nên nghỉ việc ra ngoài làm ăn buôn bán tự do, kinh doanh chuyên về vật liệu xây dựng. Từ khi Chính phủ Trung Quốc bắt đầu tiến hành cải cách nền kinh tế, định hướng được ngành xây dựng sẽ là miếng bánh béo bở, Chu Chí Văn dành vài năm để chuẩn bị vốn liếng từ gia sản tổ tiên để lại, thiết lập các mối quan hệ cần thiết. Đến khi Chu Thị được thành lập thì Chu Chí Văn vừa tròn 45 tuổi.
Từ một công ty xây dựng nhỏ khởi nghiệp tại Tô Châu, đến thời điểm này, sau hơn 30 năm hoạt động, Công ty Cổ Phần Địa Ốc Chu Thị phát triển thành một công ty khổng lồ, vươn rộng hoạt động toàn lãnh thổ Trung Quốc, thậm chí còn tham gia thầu rất nhiều công trình ở các quốc gia lân cận. Trụ sở chính công ty hiện nay nằm trong tòa cao ốc hiện đại ở thành phố Thượng Hải, cách Tô Châu khoảng hơn 100 km về hướng Đông.
Vợ của Chu Chí Văn trước đây từng là một mỹ nhân nổi tiếng xinh đẹp. Hai vợ chồng sinh được ba người con trai. Có điều người vợ này đoản mệnh, bà mất khi đứa con trai thứ ba vừa tròn 3 tuổi. Vài năm sau khi thành lập công ty, trên cái nền đất cũ do tổ tiên để lại ở quê nhà Tô Châu, bên bờ Thái Hồ, Chu lão thu mua thêm các lô đất lân cận, mở rộng diện tích lên đến gần 40.000 m2 và cho xây dựng thành một biệt phủ bề thế.
Biệt phủ Chu gia tọa lạc bên bờ Thái Hồ thơ mộng. Thiết kế đậm nét theo kiểu kiến trúc của các trang viên giàu có ở Trung Quốc, hoa viên rộng lớn với nhiều loại hoa, cây cảnh, tỏa bóng mát rợp tạo nên khung cảnh yên bình. Một hồ nước rộng mặt nước trong vắt tĩnh lặng, có đình thủy tạ trên mặt hồ dành cho việc thư giãn, thưởng thức trà vào mỗi buổi sáng, chiều. Những gian nhà trong khắp biệt phủ được xây dựng theo phong cách hoài cổ với những hàng mái ngói lưu ly xanh tinh xảo.
Chính điện là một gian nhà mái ngói to nằm ở mặt tiền hướng Bắc biệt phủ, gọi là Gia Hòa Điện. Sảnh lớn của Gia Hòa Điện là nơi để gia chủ tiếp đón khách, trên các bức tường quanh sảnh trang trí bằng những bức tranh thủy mặc, những bức thư pháp của những danh gia nổi tiếng mà gia chủ sưu tầm được. Ngay sau sảnh lớn có một lối đi dẫn đến căn phòng nhỏ, là nơi thờ tự, trên bàn thờ đặt linh vị tổ tiên Chu gia đã qua đời.
Các khu nhà dành cho các thành viên gia tộc được phân bố ở khắp nơi trong khuôn viên biệt phủ, chia ra thành các khu Đông phủ, Tây phủ và Nam phủ, bố cục đối xứng theo trục dọc của biệt phủ, kết nối với nhau qua những lối đi lát gạch, dọc hai bên trồng rất nhiều cây nên cảnh quan rất đẹp. Có dãy nhà dành riêng cho việc bếp núc do một đầu bếp và các phụ bếp làm việc ở đây. Có một mảnh vườn nhỏ trồng đủ các loại rau củ, một vườn cây ăn trái. Xa xa ở rìa ngoài cùng của biệt phủ là dãy nhà ở dành cho những người giúp việc.
Nơi ở của Chu lão là gian nhà lớn cách một khoảnh sân phía sau Gia Hòa Điện, gồm phòng làm việc, phòng ngủ, một phòng tắm rộng và một hàng ba bên hông để nghỉ trưa. Các khu Đông phủ, Tây phủ và Nam phủ là nơi ở của gia đình ba đứa con trai Chu lão, được thiết kế sang trọng, tiểu cảnh xinh đẹp, có nhiều phòng đầy đủ tiện nghi cho mọi người trong mỗi gia đình sử dụng.
Nói sơ qua về bản thân Chu lão, là một con người nhạy bén với thời cuộc. Những biến động của xã hội dù rất nhỏ cũng được lão nắm bắt chính xác và có những bước đi kịp thời. Cũng vì vậy mà không khó hiểu khi công ty của lão có những bước phát triển vượt bậc. Thời trẻ lão không bao giờ tham gia vào những trò ăn chơi vô bổ như nhậu nhẹt, cờ bạc. Lão đặc biệt đam mê với võ thuật, hầu như không ngày nào là không tập luyện nên cơ thể luôn cường tráng. Hiện giờ dù đã ở vào cái tuổi được gọi là “thất thập cổ lai hy”, nhưng nhìn lão vẫn phong độ với thân thể cao to, da dẻ hồng hào, cơ bắp tuy đã không còn như thời trẻ nhưng không hề chảy nhão, vẫn còn những đường nét rắn rỏi, săn chắc. Con người lão chỉ có duy nhất một vấn đề, không biết gọi là ưu hay khuyết điểm. Đó là từ khi còn trẻ đến tận bây giờ, trong lão vẫn luôn cháy khát ham muốn tình dục đến u mê. Dù không lấy thêm vợ, nhưng cũng khó có thể kể hết tên những người phụ nữ đã từng là nhân tình của lão. Mỗi khi đứng trước một cô gái đẹp, lão luôn nhìn cô ta chòng chọc như muốn lột truồng cô gái ra, miệng thì lúc nào cũng chỉ toàn buông ra những lời ẩn ý rất thô tục.
Sắp tới ngày Chu lão tròn 75 tuổi. Các con và những đứa cháu nội sẽ tề tựu về Tô Châu mừng thọ cho lão. Nhân dịp này, lão sẽ thông báo cho con cháu một quyết định quan trọng. Nhưng ở phần mở đầu này, tác giả muốn bạn đọc sẽ được làm quen với tất cả những nhân vật chính xuất hiện trong câu chuyện.
Trước tiên là người con trai đầu Chu Chí Lâm 50 tuổi, gọi là Đại Lâm. Theo tục lệ, chỉ có người con trai trưởng trực hệ trong gia tộc mới được mang họ Chu có chữ Chí, những người con sau chỉ có chữ Chu. Đại Lâm là một người giỏi giang, tốt nghiệp Thạc sĩ Kinh tế tại Mỹ. Hiện là CEO của Chu Thị, nắm giữ 20% cổ phần công ty. Tuy là con trưởng nhưng lại là người cuối cùng trong ba người con trở về gánh vác công ty cùng Chu lão. Năm 17 tuổi được Chu lão cho sang Mỹ du học. Với thành tích học xuất sắc, chỉ trong 3 năm đã hoàn thành toàn bộ học phần đại học, tiếp tục chương trình Thạc sĩ khi chỉ vừa tròn 20 tuổi. Đến năm 23 tuổi lấy bằng Thạc sĩ chuyên ngành Kinh tế. Được một công ty tại Mỹ mời ở lại làm việc trong 5 năm tiếp theo. Năm đầu tiên ở lại làm việc, đã quen biết với một cô gái Mỹ và sinh được một người con trai. Khi thằng con được 2 tuổi, cô gái người Mỹ bỏ đi không rõ lý do, để lại đứa con trai. Kết thúc 5 năm làm việc tại Mỹ, đem đứa con lai trở về nước, phụ giúp Chu lão điều hành Chu Thị. Cũng giống như Chu lão, Đại Lâm có học thức cao nhưng cũng đam mê mỹ nữ, nhu cầu tình dục vô tận. Cặp bồ năm bữa nửa tháng lại thay bồ, không lấy thêm vợ, ở vậy nuôi con. Hiện tại Đại Lâm sống cùng vợ chồng đứa con trai trong một biệt thự sang chảnh ở Thượng Hải.
Chu Dục 48 tuổi, là người con thứ của Chu lão, nắm giữ 20% cổ phần của Chu Thị, giữ chức vụ Giám Đốc Dự Án. Tính tình khoa trương, thích ăn chơi, tiêu tiền phóng khoáng, thường hay tổ chức tiệc tùng sa đọa với toàn những mỹ nhân. Thậm chí nếu thấy cô nào vừa mắt là gã sẵn sàng cưỡng bức cô gái đó rồi vung tiền để bịt miệng. Về sau mọi người gán luôn cho gã biệt danh Lưu Dục – (theo tên của Tống Hậu Phế Đế Lưu Dục đời Lưu Tống, hay còn gọi là Nam Tống, là vị vua bạo ngược, ăn chơi hoang dâm bậc nhất trong lịch sử). Khi còn nhỏ Lưu Dục ham chơi hơn ham học, kết thúc phổ thông thì đi theo bạn bè đây đó làm ăn, học đòi buôn bán. Sau này khi Chu lão thành lập công ty, lão bắt Lưu Dục đi theo các công trình để tập tành cho hắn làm quen công việc. Vốn bản tính ham chơi, thích đi đó đây, nhận thấy công việc này rất hợp với mình, Lưu Dục liền đồng ý. Ban đầu chỉ là phụ trách trông coi vật tư cho các công trình nhỏ. Thực ra Lưu Dục rất nhanh nhạy lại được thừa hưởng năng khiếu làm ăn của Chu gia, nên gã học việc khá nhanh. Không lâu sau đã có thể tự lên dự toán vật tư cho công trình khá chính xác. Gã vừa làm vừa học bồi dưỡng thêm nghiệp vụ, mãi rồi cũng có cái bằng Kỹ Sư Xây dựng lận lưng. Trong một lần đi công trình ở Quảng Đông, gã cặp kè với một cô gái gốc Việt Nam rồi làm cô mang bầu. Gã đưa cô về nhà, Chu lão mới nhìn đã thấy ưa mắt với vẻ xinh đẹp quyến rũ của cô gái này, cũng muốn đem cô về cho có hơi phụ nữ, nên đồng ý cho Lưu Dục làm đám cưới khi gã vừa chỉ mới 20 tuổi. Mấy tháng sau khi cưới, cô sinh được một bé gái dễ thương. Lưu Dục vẫn tiếp tục đi công trình, cuối tuần mới về. Khi con gái được 2 tuổi thì vợ chồng Lưu Dục hạ sinh tiếp một thằng bé kháu khỉnh. Không may là người vợ này sau đó đã qua đời trong một tai nạn giao thông. Dù không lấy thêm vợ nhưng vốn bản tính ăn chơi sa đọa, nên gã lúc nào cũng có cho mình một bóng hồng bên cạnh để giải tỏa sinh lý, được một thời gian lại chia tay. Chỉ có điều rất sòng phẳng, các bóng hồng sau khi chia tay đều được gã cho lợi ích không nhỏ. Nhà cửa, xe cộ hoặc là một ít vốn liếng lận lưng để tự kinh doanh, nên các cuộc chia tay đều diễn ra êm thắm. Sau khi Lưu Dục được bổ nhiệm vào làm vị trí lãnh đạo cấp cao, gã mua nhà ở Thượng Hải và ra ở riêng để sống cùng hai con.
Người con trai cuối cùng của Chu lão là Chu Hạo. Chu Hạo 47 tuổi, tính tình thâm trầm, bí hiểm, khó ai có thể đoán được suy nghĩ của người này. Cuộc đời Chu Hạo không có gì nổi trội, học hết phổ thông thì theo ngành Kiến trúc. Năm gã tốt nghiệp cũng là lúc công ty của cha phát triển rực rỡ, trúng thầu khá nhiều hạng mục của các công trình. Chu lão mở rộng quy mô hoạt động, chia cho Chu Hạo sở hữu 20% cổ phần, bổ nhiệm làm Giám đốc phụ trách khu vực Giang Tô, quay về văn phòng công ty cũ ở Tô Châu điều hành công việc, vừa cũng tiện việc trông coi biệt phủ. Thời còn đi học, gã quen biết và yêu một cô gái là sinh viên học dưới gã 2 khóa, người vùng Tân Cương có nét đẹp hoang sơ mà ai thoáng nhìn cũng si mê.. Sau khi cô tốt nghiệp, gã cưới cô và cùng về Tô Châu. Một năm sau hai vợ chồng sinh được một người con gái. Thật không ngờ, số phận làm dâu nhà họ Chu của cô không được êm đềm lắm. Vẻ đẹp hoang dại của người con gái vùng Tân Cương đã khơi dậy sự thèm muốn của những người đàn ông trong nhà. Từ Chu lão cho đến Lưu Dục ai cũng luôn thèm khát được đưa nàng lên giường một lần. Những khi gia đình có dịp tụ hội về Tô Châu, lúc nào cô cũng phải chứng kiến ánh mắt của cha và các anh chồng nhìn mình mà như muốn lột truồng mình ra, lại phải nghe những lời nói thô tục gợi mời liên tục từ miệng của họ. Cảm thấy kinh tởm nhưng vì con còn nhỏ, cô vừa giả làm ngơ, vừa phải luôn cố tìm cách né tránh. Tiếp tục vài năm đến khi con gái được 8 tuổi, có một lần không kiềm chế được bản thân, suýt nữa thì Lưu Dục đã cưỡng hiếp được cô. Cô nói chuyện này cho Chu Hạo nghe, không ngờ người chồng lại cho rằng chuyện đó không có gì là nghiêm trọng. Quá sợ hãi, kinh tởm và chịu hết nổi cái gia đình biến thái này, cô quyết định dứt áo ra đi để lại tờ đơn ly hôn. Chu Hạo cũng có cho người đi tìm cô khắp nơi, mãi sau thì nghe đâu cô đã đi định cư ở nước ngoài. Cũng mấy lần định lấy vợ khác, nhưng vốn tính thâm trầm cẩn trọng, gã nghĩ rất xa đến cảnh mẹ ghẻ con chồng, rồi thì phân tranh gia sản con chung con riêng… sợ con gái thiệt thòi, nên gã chấm dứt ý định tìm vợ.
Có thể nói, hiếm có một gia đình nào giống như gia tộc này. Những người đàn ông trong nhà gần như có quá nhiều điểm giống nhau từ số phận, tài năng đến tính cách. Họ có thể nói chuyện với nhau rất thoải mái, thẳng thắn, cởi mở tất cả mọi vấn đề. Trong công việc tuy cũng có những lúc tranh luận gay gắt, nhưng cuối cùng đều đạt được sự thống nhất cao giữa các thành viên. Thậm chí trong các cuộc nói chuyện phiếm, họ chẳng ngại ngần nói với nhau những câu chuyện tục tĩu như những tay ăn chơi đồng vai cùng lứa. Họ không cần e dè hay ngại ngùng khi bình phẩm cho nhau nghe về nhan sắc, thân thể của những cô gái trước mắt họ. Thậm chí đối với những đứa con gái, cháu gái trong nhà họ cũng không tha, thản nhiên bình phẩm một cách rất thô tục về thân thể của con cháu. Những điều thầm kín ẩn sâu trong nội tình gia tộc gà trống này thật sự khó tưởng tượng nổi. Tạm để lại những điều này cho các phần sau, bạn đọc hãy tiếp tục làm quen với một số nhân vật khác trong câu chuyện.
Chu Chí Bình 25 tuổi, là con trai của Đại Lâm. Chí Bình hiện là Luật sư, đang là Tổng giám bộ phận Pháp chế của Chu Thị. Thực ra lúc nhỏ Chí Bình còn có mang một cái tên là Mathew, nhưng sau khi trở về Trung Quốc, Đại Lâm đã làm lại khai sinh cho con. Chí Bình là đứa con lai Mỹ, nên có một nét đẹp như các chàng trai Tây. Có khá nhiều cô gái mê mệt với nét đẹp của Chí Bình, nhưng cuối cùng Chí Bình lại đổ gục trong ánh mắt của Mộc Uyển, một nữ sinh của Học viện Âm nhạc Thượng Hải. Sau một năm ra trường, Chí Bình xin Đại Lâm hỏi cưới Mộc Uyển. Một lễ cưới hoành tráng đã diễn ra.
Mộc Uyển nhỏ hơn Chí Bình 2 tuổi, sinh ra và lớn lên ở Hàng Châu, một vùng đất nổi danh với những danh lam thắng cảnh đệ nhất Trung Quốc. Từ bậc tiểu học đã theo học Piano, lớn lên nàng chọn vào Học viện Âm nhạc Thượng Hải để phát triển sự nghiệp. Nàng có một khuôn mặt khả ái, mái tóc dài đen bóng gợn sóng thả bồng bềnh, đôi mắt nhung ướt át đẹp mê người, thân hình nàng cao ráo cân đối với ba vòng chuẩn dáng một người mẫu. Là người con gái hiện đại, phong cách ăn mặc của nàng luôn khiến người đối diện say đắm ngẩn ngơ. Những bộ quần áo nàng khoác trên người, dù là ra đường hay ở nhà, đều tôn lên vẻ đẹp của những vùng gợi cảm trên cơ thể nàng. Nàng được Chí Bình theo đuổi khi còn đang học năm thứ hai. Từ khi yêu Chí Bình và được nếm trái ngọt của tình ái, cơ thể nàng ngày càng nuột nà, bóng bẩy hơn. Sau khi cưới Chí Bình, nàng theo chồng về sống cùng với Đại Lâm.
Chu Gia Hân 28 tuổi, là con gái lớn của Lưu Dục. Gia Hân là Trưởng bộ phận Kinh doanh của Chu Thị. Nàng thừa hưởng ở mẹ nét đẹp đặc trưng yêu kiều của người con gái Việt. Mặc dù chỉ cao 1,58 mét, nhưng do chăm chỉ luyện tập yoga, biết cách chăm sóc cơ thể, nên nàng sở hữu một thân hình gợi cảm với làn da trắng muốt. Gia Hân biết nàng đẹp và nàng cũng biết cách dùng nó như một thứ vũ khí lợi hại trong giao tiếp công việc. Rất nhiều đối tác, quan chức đã sa lầy trong sắc đẹp của nàng, sẵn sàng hai tay dâng đến cho nàng những hợp đồng béo bở. Trong mấy năm qua, nàng gần như là cánh tay đắc lực của Chu lão trong công ty. Chồng Gia Hân là Lục Tề, lớn hơn nàng 5 tuổi, là một chuyên gia hàng đầu về máy tính. Lục Tề là tên rút gọn phiên âm theo tiếng Hán, phiên âm tên đầy đủ là A Khắc Na Lục Tề, thuộc tộc người Duy Ngô Nhĩ, thân hình cao lớn, da trắng, mặt vuông sắc cạnh, đặc trưng cho hình mẫu đàn ông trộn lẫn nét đẹp của hai vùng Á – Âu. Gia Hân đã trúng tiếng sét ái tình ngay từ lần đầu tiên nàng gặp anh. Hai người cưới nhau ngay sau khi nàng ra trường. Lục Tề là một cao thủ về bảo mật hệ thống, nên Đại Lâm đã thu xếp cho đứa cháu rể quản lý bộ phận Công nghệ Thông Tin, một bộ phận rất quan trọng và nhạy cảm này trong công ty. Phi Bân vì mang thân đang ở rể trong một gia tộc giàu có, nên có phần kín tiếng, ít nói. Mặc khác, dù có thân hình cao to, nhưng không hiểu sao khả năng ân ái của anh thì chỉ ở mức trung bình, gần như chưa bao giờ thỏa mãn được Gia Hân. Ngoại trừ công nghệ thông tin vốn là thế mạnh của anh, đối với những vấn đề khác thì tiếng nói của Lục Tề ít khi có sức ảnh hưởng trong gia đình. Vì Gia Hân gần như là một trợ lý đắc lực của Chu lão trong công việc, nên hai vợ chồng nàng không sống bên nhà cha đẻ Lưu Dục mà chuyển sang ở cùng ông nội Chu lão.
Chu Bình 26 tuổi, là con trai út của Lưu Dục. Chu Bình cũng là Kỹ sư xây dựng. Cũng giống cha, ăn chơi đàn đúm vô độ. Bắt chước theo cách của Chu lão, Lưu Dục cho Chu Bình đi theo các công trình trọng điểm của công ty để tích lũy kinh nghiệm. Trong mấy lần đi ăn chơi, Chu Bình chết mê chết mệt một cô gái làm DJ ở một quán bar. Hắn ta đã dồn rất nhiều công sức và tiền của, cuối cùng cũng tán tỉnh được, liền xin Lưu Dục cưới cô gái đó. Lúc đầu nghe xuất thân của cô, Lưu Dục không đồng ý. Chu Bình liền rủ cha đến chỗ nàng làm việc chơi một lần cho cha xem mặt. Nhìn thấy cô bé xinh đẹp non tơ có ánh mắt lả lơi đa tình, tính háo sắc của Lưu Dục trỗi dậy, trong đầu gã nhen nhóm những ý nghĩ đen tối. Gã liền đồng ý cho cưới với điều kiện cả hai vợ chồng phải ở cùng với mình.
Phi Yến 22 tuổi, vợ của Chu Bình, con dâu Lưu Dục. Tóc nhuộm nâu hạt dẻ xõa ngang lưng. Khuôn mặt V-line thanh tú, đôi mắt ướt át đa tình. Da trắng ửng hồng, cổ cao thân hình chuẩn vú tròn eo thon hông nở, chân dài thẳng tắp. Cũng giống như con dâu của Đại Lâm, cô không tham gia vào các hoạt động của Chu Thị. Sau khi về làm dâu, nàng chỉ mỗi việc chưng diện, shopping, đi spa làm đẹp hoặc cùng với cha chồng tham dự những bữa tiệc rượu. Cuộc sống tương đối an nhàn.
Chu Nhã Nhi 20 tuổi, đang là sinh viên ngành Tài chính. Là con gái cưng của Chu Hạo. Xinh đẹp, năng động, tính tình có phần nghịch ngợm. Cô bé yêu thích tập gym nên có dáng người thon thả, cân đối nảy nở. Nàng là niềm mơ ước của cánh đàn ông. Thời gian đi học thì ở Thượng Hải với ông nội, cuối tuần lại về biệt phủ ở Tô Châu thăm cha. Trong tuần ngoài giờ học, cô bé cũng thường đến bộ phận Kế toán của Chu Thị để trau dồi thêm kiến thức. Mỗi khi cô bé xuất hiện, như có cả một bầu không khí trong lành tinh khôi ùa đến tràn ngập khắp Chu Thị.
Ngoài các nhân vật chính, còn một số nhân vật phụ sẽ xuất hiện trong câu chuyện, đóng một số vai trò nhất định.
Ông Bách 56 tuổi, luật sư riêng của Chu lão. Ông là con một người bạn thân của Chu lão. Đi theo lão từ khi mới thành lập công ty, trung thành tuyệt đối với gia tộc họ Chu.
Lão Tứ 62 tuổi, quản gia. Nghe đâu lão là bà con xa với Chu lão, chuyên việc quản lý toàn bộ người giúp việc trong biệt phủ.
Lão Hàn 59 tuổi. Trước đây từng là một đầu bếp nổi tiếng ở Thượng Hải. Rất nhiều nhà hàng lớn muốn mời lão về phụ trách bếp với mức lương rất cao. Cách đây 10 năm, lão đang chở vợ trên đường thì bị tai nạn, vợ mất, bản thân thì bị cắt mất một bàn tay. Phần thì buồn vì vợ mất, phần thì chán nản vì không thể trực tiếp cầm chảo, lão từ chối tất cả những lời mời làm việc. Nhưng kinh nghiệm nấu nướng của lão vốn là tài sản vô giá. Chu lão liền tìm cách tiếp cận, dùng lòng chân thành của mình cuối cùng cũng mời được lão về làm đầu bếp cho gia tộc, còn thuê thêm 5 người phụ bếp nữa để giúp việc cho lão.
Ông Vương 56 tuổi, vốn là con trai của một người em vợ quá cố của Chu lão. Vì thấy gia cảnh bên em vợ có khó khăn, nên từ khi thành lập công ty, Chu lão đã đón lão Vương về ở cùng. Sắp xếp trở thành tài xế riêng của Chu lão.
Lão Trạch, người làm vườn, chuyên chăm sóc cây cối trong biệt phủ. Tuổi đã hơn 60, quen với công việc tay chân nên sức khỏe vẫn còn tráng kiện. Xuất thân vốn cũng là bà con xa với bên vợ Chu lão. Được Chu lão cho về ăn ở trong gia đình.
Ông Ngô 52 tuổi, tài xế riêng của nhà Đại Lâm. Dáng người dong dỏng gầy. Cũng là một con dê già đê tiện.
Ông Viễn, 57 tuổi, tài xế riêng của nhà Lưu Dục, si mê đứa con gái Gia Hân và cô con dâu của Lưu Dục như điên cuồng.
Ông Hoàng 55 tuổi, vốn trước đây là đệ tử của Chu lão, theo lão tập võ. Sau được Chu Hạo đưa về làm lái xe riêng cho mình.
Bạn đọc thân mến, xin khẳng định đây là câu chuyện không hề có thật. Ngoại trừ các địa danh là đúng, còn lại tất cả những con người, bối cảnh, diễn biến trong truyện đều hư cấu. Truyện có nội dung loạn luân, khuyến cáo không để trẻ em tiếp cận, những ai không thích thể loại này vui lòng không đọc các phần tiếp theo.
……….
ĐÓN ĐỌC PHẦN 1
PHẦN 1
………
Ngày mai sẽ là ngày lễ mừng thọ cho Chu lão, công việc trang trí biệt phủ gần như đã hoàn tất. Chiều tối nay, tất cả mọi người cũng sẽ trở về từ Thượng Hải. Từ sáng sớm, Chu Hạo cùng với lão Tứ quản gia và tài xế Hoàng đi vô thành phố Tô Châu để lo liệu một số việc lặt vặt còn sót lại chuẩn bị cho lễ mừng thọ. Lão Trạch làm vườn đang quan sát cây cảnh xung quanh, cắt tỉa, chỉnh sửa lại vài nhánh bonsai. Bất chợt một giọng nói trong veo cất lên sau lưng lão:
Trạch lão bá làm gì mà ngẩn ngơ vậy?
Quay người lại, trước mắt lão là cô bé Nhã Nhi đang tươi cười với ánh mắt như trêu ghẹo. Nàng từ Thượng Hải về đây tối hôm qua. Vừa mới hoàn thành xong mấy động tác thể dục buổi sáng, những giọt mồ hôi vẫn còn lấm tấm trên gương mặt và cái cổ thanh mảnh của nàng. Bây giờ nàng đang chuẩn bị chạy bộ vòng quanh biệt phủ. Lão Trạch nhìn nàng nuốt nước miếng cái ực… vội trả lời:
- À ờ… lão đang coi có gì cần sắp xếp lại không, chiều nay ông chủ và mọi người về rồi. Tiểu thư về khi nào?
- Dạ… hôm qua con về cũng hơi tối. Thôi con chạy bộ mấy vòng đây, Trạch lão bá làm gì thì làm đi… nghen.
Nàng nói rồi quay người chạy đi. Lão Trạch nhìn theo mà cảm thấy xốn xang cả ruột gan. Từ khi nàng ra đời thì lão đã ở trong cái biệt phủ này. Chứng kiến nàng càng lớn càng xinh đẹp, tâm hồn lão như trẻ lại theo mỗi bước trưởng thành của nàng. Điều làm lão thấy thú vị khiến lão luôn muốn gắn bó tại nơi đây, ngoài sự tử tế của Chu lão, chính là ở cô bé Nhã Nhi này. Lão tuy tuổi đã hơn 60, nhưng bản năng của giống đực vẫn còn tràn đầy. Lão mê mẩn Nhã Nhi từ khi cô bé bắt đầu phổng phao ở cái tuổi dậy thì. Lão theo dõi nàng từng ngày, quan sát kỹ lưỡng sự nảy nở của cơ thể nàng như quan sát cây cối trưởng thành. Theo thời gian, vóc dáng, làn da, đùi, mông, cặp vú của nàng cứ thế ngày càng hoàn chỉnh trước mắt lão. Không lúc nào là lão không khao khát được tận tay vuốt ve, mơn trớn cái thân thể tinh khôi đó. Lão bắt đầu rình rập nàng. Tìm kiếm những vị trí kín đáo trong khu Tây phủ quanh phòng ngủ của nàng, rồi từ nơi đó có thể quan sát Nhã Nhi những lúc nàng thay quần áo, tắm rửa hoặc xem trộm những tư thế hớ hênh khi nàng đang nằm ngủ, rồi tự thủ dâm để thỏa mãn. Suốt mấy năm nay, lão đã vương vãi không biết bao nhiêu là tinh trùng quanh khu vực phòng ngủ của Nhã Nhi. Nói thì nói vậy, vì thời gian lão sống gần Nhã Nhi nhiều hơn, si mê nàng nhiều hơn, nên lão dành nhiều sự quan tâm bên Tây phủ này hơn. Chứ thật ra mà nói, đối với các phủ khác, lão cũng đều có cho mình những vị trí có thể rình trộm tốt nhất. Thân thể nóng bỏng những lúc hớ hênh nhất của tất cả các bóng hồng trẻ trung trong gia tộc này, đều được lão Trạch chiêm ngưỡng trọn vẹn.
Sáng nay, Nhã Nhi mặc một chiếc áo thun trắng hai dây khoe vẻ nuột nà của làn da trên đôi vai và hai cánh tay trắng hồng. Chiếc áo ôm sát người làm nổi bật lên cặp vú nở tròn và vùng eo thon thả. Cái quần của nàng thiệt là làm cho lão Trạch đã con mắt quá đi. Nàng mặc một cái quần short bó, ngắn đến sát háng, hở cả hai nửa bờ mông mây mẩy vểnh cong, săn chắc, làm nổi bật hơn đôi chân dài miên man thẳng tắp. Mỗi bước chạy của nàng khiến hai bờ mông rung rinh, đánh đều qua lại thiệt là gợi dục khiến lão cứ dán chặt đôi mắt thèm thuồng lên cặp mông đó. Dáng nàng khuất dần sau lối đi, lão Trạch nuốt nước miếng ực… cái nữa, con cặc lão đã dựng đứng cứng ngắc trong quần rồi. Lão luôn mơ ước được một lần ôm lấy nàng, nhét con cặc già nua của mình vô giữa đôi mông đầy khêu gợi.
Nhã Nhi vừa chạy vừa nở một nụ cười nghịch ngợm. Nàng thừa biết sau lưng nàng là đôi mắt thèm thuồng của lão Trạch. Nàng biết từ lâu con dê già này lúc nào cũng lén nhìn mông vú của nàng. Nhã Nhi luôn cảm thấy kích thích khi có ai đó đang trộm nhìn vào những chỗ gợi cảm trên cơ thể nàng. Những lúc nàng thay quần áo hay tắm rửa, nàng luôn cảm thấy có một cặp mắt của một ai đó đang ẩn núp soi mói ngắm nàng. Nàng còn biết, ngoài lão Trạch, có lão Hàn đầu bếp, quản gia Tứ, kể cả lão Hoàng lái xe và nhiều người đàn ông khác trong biệt phủ này, từ ông nội, bác Cả, bác Hai cho đến mấy ông anh họ, tất cả họ đều đã ít nhất một lần được chiêm ngưỡng thân thể trần truồng của nàng. Với bản tính có chút dâm dật, cộng với sự tinh nghịch còn trẻ con, nàng thấy thích thú khi dùng thân thể của mình để đùa giỡn với họ, cho họ thèm nhỏ dãi mà không cách nào ăn được. Nói thật, ai mà cao huyết áp thì chắc là lên máu đột tử chết mẹ nó từ lúc nào rồi vì sự trêu ghẹo của nàng.
………
Cùng thời điểm này, trước căn biệt thự sang trọng ở Thượng Hải, Chu lão đang ngồi trong chiếc siêu xe Bentley, ông Vương tài xế thì đứng ngoài chờ Lục Tề và Gia Hân, con gái và con rể của Lưu Dục, cùng đi về Tô Châu. Thấy con bé cháu nội từ trong đi ra, Chu lão nói với ông Vương:
Anh coi giúp con nhỏ bỏ vali vô xe đi.
Ông Vương đáp: “Dạ, ông chủ…”, rồi vòng ra sau xe bấm nút mở cốp.
Gia Hân tay kéo một cái vali tiến đến đuôi xe nói:
- Vali hơi nặng nha… chú.
- Ừ… để chú giúp.
Ông Vương và Gia Hân cùng cúi xuống nâng chiếc vali lên đặt vô cốp. Bất chợt gã như hóa đá, ánh mắt ngẩn ngơ lặng nhìn hình ảnh như trong mơ đang diễn ra trước mắt.
Gia Hân hôm nay mặc một chiếc áo sơmi chấm bi ngắn tay mềm với hai cái cúc áo phía trên mở bung không gài. Hành động cúi người nhấc vali của nàng làm cho cổ áo trễ xuống, phơi bày trọn vẹn toàn bộ đôi bầu vú tròn căng, nõn nà trước mắt ông Vương ở cự ly quá gần. Bên trong nàng mặc chiếc áo vú màu hồng nhạt. Cử động của cánh tay nàng làm viền chiếc áo vú khẽ hở ra, núm vú nhỏ nhắn đỏ tươi, lấp ló ẩn hiện bên trong. Ông Vương như muốn trào máu mũi. Ở khoảng cách quá gần như vậy, hương thơm tỏa ra từ da thịt của Gia Hân, cộng với bầu vú căng mịn, núm vú đỏ ửng cứ ẩn ẩn, hiện hiện khiến gã như đứng hình, đôi mắt trợn tròn thèm thuồng. Gã kêu thầm trong đầu: “Ui chao… thiên địa ơi… vú con bé này ngon quá cha nội mẹ ơi… ui là trời… thấy núm vú của nó luôn kìa… úi chà chà… ông đây mà được bú thì… ôi…”.
Cảm thấy hình như chỉ có mỗi một mình mình nâng vali. Gia Hân ngước lên, nhận thấy ông Vương đang thò lõ cặp mắt dâm tặc nhìn chòng chọc vô ngực của mình. Nàng liếc xuống cổ áo, khẽ nhếch mép cười nụ, tiếp tục giữ nguyên tư thế cúi người như vậy để cho con dê già này ngắm thêm chút nữa… Vài giây trôi qua, nàng hỏi nhỏ:
Nhìn đủ chưa… chú?
Ông Vương giật mình lắp bắp:
À ờ… chú… chú xin lỗi…
Rồi vội vàng nhấc cái vali lên đặt vô cốp. Bấm nút đóng cốp lại và lật đật đi lên phía trước ngồi vô ghế lái.
Lục Tề đang từ trong nhà đi ra. Gia Hân thấy trong lòng nổi lên một chút kích thích, bỗng nảy ý định sẽ chiêu đãi đôi mắt của ông Vương thêm chút nữa. Nàng nói chồng ngồi phía sau cùng ông nội, còn nàng mở cửa trước ngồi ghế bên cạnh ông Vương. Cài dây an toàn, nàng cố tình để cho phần cổ áo phình rộng thêm một chút. Ông Vương ngỡ ngàng quay sang nhìn nàng, nhưng không nhìn vô mặt nàng mà chiếu thẳng ánh mắt thò lõ đến nơi cổ áo mở rộng đang lấp ló bầu vú bóng mượt. Cặp mắt gã trượt dài xuống bên dưới, cái áo nàng đang mặc theo style giấu quần, nên nó đã phô bày cho ông Vương một cặp đùi thon thẳng tắp. Nắng sáng chiếu vào chỗ nàng đang ngồi làm hiện rõ những sợi lông măng vàng óng trên đùi. Gia Hân cứ để như vậy, im lặng một lát, rồi bất thình lình quay qua nhìn gã, nhoẻn miệng cười ranh mãnh, vươn bàn tay thon mềm chạm nhẹ cánh tay ông Vương, nói nhỏ:
Đi thôi chú, nhìn gì thì cũng chú ý an toàn… nghen… chú.
Ông Vương cảm thấy như có luồng điện chạy dọc sống lưng. Ngưng thần vài giây rồi đỏ mặt nổ máy, cho xe từ từ lăn bánh.
Lục Tề ngồi phía sau hơi khẽ cau mày. Thực ra lúc nãy từ trong nhà đi ra, anh đã nhìn thấy ông Vương đang hau háu nhìn vô vú vợ của mình. Giờ lại thấy vợ mình cứ thản nhiên phô bày thân thể, cho gã vô tư nhìn mà không ngượng ngùng gì hết. Trong anh có cảm giác khó chịu, nhưng vốn biết tính vợ khá tự nhiên khi biết người khác đang nhìn trộm, phần bản thân anh cũng ít dám lên tiếng, nên đành ngồi lặng câm, ngậm lấy cục tức trong người. Phía Chu lão cũng thấy hơi bực mình. Bình thường thì đứa cháu này hay ngồi cạnh lão, hôm nay trở chứng đổi vị trí. Nghĩ lan man một lúc rồi cũng lắc đầu cho qua, ngửa đầu ra sau nhắm mắt và lim dim chuẩn bị ngủ.
……..
Ánh mặt trời lấp loáng trên mặt Thái Hồ, chiếu những tia nắng đầu ngày xuyên qua tấm rèm cửa sổ của một phòng ngủ trong dãy nhà khu Nam phủ. Trên chiếc giường là hai thân thể trần truồng đang quấn lấy nhau. Người đàn ông trung niên gần 50 tuổi đang hì hục đẩy hông thục cặc vô lồn một cô gái trẻ từ phía sau. Cô gái ở tư thế chống tay quỳ bò bên dưới, vểnh cong cặp mông lên đón nhận những cú thục mạnh bạo, đầu thì ngoái lại đáp trả nụ hôn ngấu nghiến từ miệng người đàn ông đang chồm trên lưng. Tiếng da thịt va chạm “pạch pạch pạch pạch pạch pạch…”, trộn lẫn cùng với hơi thở hổn hển của hai người vang vọng trong căn phòng tĩnh lặng.
Hai thân thể trần truồng kia chính là Lưu Dục và đứa con dâu 22 tuổi Phi Yến. Tài xế Viễn đã đưa hai người về biệt phủ từ chiều qua, rồi sáng sớm nay quay lại sân bay Thượng Hải để đón Chu Bình đang đáp chuyến bay từ Nam Kinh. Cả tối qua Lưu Dục đã đụ đứa con dâu này tới ba lần trên chiếc giường ngủ của hai vợ chồng con trai gã. Sáng tỉnh dậy, nhìn thân thể trần truồng của nàng nằm bên cạnh, lại thấy nứng cặc, liền vật nàng ra đụ thêm lần nữa.
Phi Yến vẻ mặt ngây dại, càng cố vểnh cặp mông cong hơn nữa để con cặc của cha chồng cắm thật sâu vô trong lồn. Hai núm vú hồng tươi cương phồng, căng cứng. Vừa dứt nụ hôn ướt át với Lưu Dục, nàng thở hổn hển rên rỉ:
- Cha ơi… nữa đi cha….mạnh… mạnh lên… ôi… con sướng… lão gia… aa… a a a… aa.
- Ừ… tiểu bảo bối… ta đụ… đụ chết con… cặc ta sướng quá… đụ chết nè… chết nè… hự hự hự hự…
- Áá… a… a… ôi dza… cặc cha bự… cặc dài quá… sướng quá… cha ơi…
Cứ mỗi tiếng "đụ chết nè…” rồi “hự hự…” là gã lại thúc thật mạnh con cặc to dài của mình sâu lút cán vô lồn đứa con dâu nhỏ bé.
Nàng sung sướng rên rỉ, hổn hển ư ử theo từng nhịp thọc cặc của gã. Bỗng nhiên tiếng nhạc chuông từ chiếc Iphone đang để ở trên đầu giường vang lên. Liếc nhìn thấy số của Chu Bình, chồng nàng đang gọi. Thời gian này Chu Bình đang giám sát một công trình ở Nam Kinh. Đáng lẽ cuối tuần hắn mới về, nhưng mai đã là ngày mừng thọ ông nội, nên hắn đón chuyến bay sớm về Thượng Hải giải quyết một số việc rồi tiếp tục di chuyển về Tô Châu.
Phi Yến với tay mở máy, bật loa ngoài nói chuyện trong khi vẫn tiếp tục vểnh mông cho cha chồng đụ:
Á.. anh hả… anh anh… anh về… ui dza… về chưa… anh aa…a a a…aa…
Giọng Chu Bình vang lên trong máy:
- Anh xuống máy bay thì chú Viễn đón anh rồi, giờ đã đến Tô Châu rồi, khoảng 15 phút nữa tới nhà đó nha. Ê… làm gì em rên dữ vậy? Đừng có nói mới sáng sớm đã bị ông già ăn thịt rồi nghen!
- Ái… aa… a a a… không phải ăn thịt… mà ổng đè em để… đụ nè anh… á… sướng quá chồng ơi… lão gia ổng… ổng đụ… đụ em… đụ cả tối qua đó anh… giờ ổng đè em… đụ nữa nè… đụ miết luôn… ối… ui dza con sướng… lão gia… aa… a a a… a a a…
Chu Bình cười lớn kêu lên:
Úi chà… ông già gân thiệt. Vợ bổn thiếu gia đây mà ổng đè ra đụ miết vậy trời.
Lưu Dục vẫn dập lia lịa như vũ bão vô sâu trong lồn Phi Yến, chồm tới vươn hai tay ra phía trước bóp chặt hai vú Phi Yến, vừa tiếp tục đụ, vừa nói chen ngang vô:
- Tiểu tử… lo mà về nhanh đi… gia gia mà chửi… thì… thì tự rửa tai… mà nghe.
- Biết rồi, ông già. Từ từ thôi nghen. Nát bấy cái lồn kia ra thì lo mà tìm cái khác bồi thường cho con… khì khì… – Chu Bình ghẹo ông.
“Pạch pạch pạch pạch pạch pạch…”. Lưu Dục càng lúc càng tăng tốc độ, thục liên tục như súng máy, la lớn:
Hự hự… hự hự hự nát sao được… lồn Yến Yến… ôi sướng… lồn Yến Yến chật căng đây nè… nó cắn… nó nhai con cặc của ta… tê… tê lắm… ôi chao… hự hự… hự hự hự hự hự hự…
Phi Yến tê căng người sướng lên tận mây xanh, nàng cắm đầu xuống giường, hai tay bấu chặt drap giường kêu lớn:
- Ối… ôi lão gia, cha chồng ơi… thọc sâu… mạnh… mạnh mạnh mạnh lên… nữa… mạnh mạnh mạnh nữa đi… thọc sâu vô… lút cán đi cha… ối ối… đúng rồi… đụ chết con đi… lão gia… con muốn ra rồi… con ra… con ra… a a a… chết con rồi lão gia… tét lồn con rồi… a a a – thế rồi nàng chợt gồng căng người, trườn úp ngực sát xuống giường trong khi mông vẫn nhổng lên cao, hai bàn tay vô thức bấu chặt tấm nệm, toàn thân co giật điên loạn.
- Ta… ta cũng ra… ra đây Yến Yến… ta bắn… ta bắn vô… vô trong lồn con đây con dâu… á… ặc… hự hự hự hự hự hự – Rồi gã gầm lên thật lớn, rùng mình, co cong người chồm sát lên lưng nàng, thục mạnh cái nữa, bụng dưới ịn sát vô mông con dâu… hông gã giật nẩy lên mấy cái, phóng toàn bộ tinh trùng ngập tràn trong lồn nàng…
Chu Bình ở đầu dây bên kia cười khoái trá:
Khà khà… thiệt là kích thích quá đi. Thôi chuẩn bị đi, sắp tới nhà rồi đó nghen.
Nói rồi cúp máy, nãy giờ nói chuyện với cha và vợ, hắn cũng bật loa ngoài. Toàn bộ nội dung cuộc gọi, ông Viễn tài xế ngồi phía trước đều nghe thấy hết. Chu Bình liếc nhìn lên thấy gã một tay cầm vô lăng, còn một tay đã đưa xuống vuốt ve khúc gậy căng cứng trong quần. Hắn cất tiếng hỏi:
- Coi bộ chú cũng thấy sướng hả?
- À ừ… thì tại tui… nghe cô Phi Yến rên cũng thấy… ừ thì…
- Xì xì… nghe thôi hả? – Hắn cười khẩy nói tiếp. Đâu chỉ có nghe thôi phải không chú? Nè thiệt ra tôi còn thấy mấy lần chú đứng bên ngoài sân sau, dòm qua lỗ thông gió buồng tắm rình trộm con vợ tôi tắm à nghen…
- Tôi tôi… tại… tại vì… – ông Viễn đỏ mặt ấp úng.
- Không sao… không sao, chú cứ thoải mái đi. Chu Bình xua tay. Nếu chú thích, để mai mốt tôi thu xếp cho chú đụ Yến Yến một lần, đã lắm à… – Thành hứa hẹn.
- Dạ… dạ cậu… cậu… – Ông Viễn không biết nói tiếp làm sao, nhưng trong bụng lại thấy nứng cao độ khi tưởng tượng điều hắn vừa nói. Trong đầu gã liền hiện lên tấm thân trần truồng, trắng trẻo của Phi Yến những lúc gã rình xem trộm nàng tắm. Cặp vú căng tròn, đôi bờ mông cong vểnh, cái mu lồn mềm mại của Phi Yến hiện rõ mồn một như là nàng đang đứng trước mặt gã. Bất giác gã đưa một tay nắm chặt đáy quần, người khẽ giật giật. Không kềm chế được, tinh trùng bên trong quần gã đã xịt tùm lum. Chu Bình khẽ liếc rồi cười khẩy một cái, ngoảnh nhìn ra ngoài đường.
Lúc này ở nhà, sau khi Lưu Dục và Phi Yến đạt khoái đỉnh, cả hai nằm soài ôm nhau vuốt ve mơn trớn. Vừa xoa bóp nhẹ vú Phi Yến, Lưu Dục hỏi:
- Tiểu nữ này có yêu ta không?
- Há… hông… không hề à nha – nàng nũng nịu.
- Không yêu hả, không yêu sao cứ để ta đè ra đụ miết vậy hả? Lưu Dục hỏi lại, bàn tay chợt xiết mạnh vú nàng một cái.
- Á… đau… đây chỉ yêu chồng thôi nha… nhưng thích… thích được cha đụ… ghiền cặc cha quá nè – vừa nói vừa cười, nàng vừa xoay người gác một chân lên ngang bụng gã, hông nàng cứ hẩy hẩy ép phần mu lồn áp vô một bên đùi của gã.
- Hì hì… thiệt hả… tiểu dâm tặc? Gã vòng bàn tay xoa xoa cặp mông đang hẩy hẩy của nàng, rồi lại dùng ngón giữa quẹt quẹt vô cái khe lồn vẫn còn ướt nhẹp tinh trùng của gã trộn lẫn với dâm thủy của nàng.
- Thiệt mà… lão dâm tặc. Tại cha cứ bắt Chu Bình đi miết không ở nhà… nên cha phải đụ bù hì hì…
- Khà khà… tiểu bảo bối thiệt là dâm nè – Lưu Dục cười khoái chí, nói tiếp. Nhưng mà nhớ uống thuốc đó nghe, dính bầu là nát bấy cái nhà này luôn đó.
- Trời trời… con biết rồi. Ngu sao để dính, lão dâm tặc. Nàng cười khúc khích.
Vừa hay lúc này nghe tiếng thưa của người làm vang lên ngoài hoa viên đầu phủ: “Thiếu gia…!”. Biết Chu Bình đã đến nơi. Hai người ngồi dậy, Lưu Dục đi về phòng mình, còn Phi Yến thì vô phòng tắm.
Chu Bình đi vô phòng ngủ. Nhìn căn phòng lộn xộn, tấm drap trải giường nhàu nát, vương vãi loang lổ ướt nhẹp. Hắn tưởng tượng đến cảnh Phi Yến bị cha đụ tơi bời thế nào. Cảm giác nứng bỗng trào dâng, nhất định đêm nay hắn sẽ làm cho Phi Yến rã rời mới thỏa cơn nứng lâu ngày. Ngây người một lát, rồi mở tủ sắp xếp đồ đạc vô trong.
………
Chiếc siêu xe Porsche Cayenne sang trọng đang bon bon trên cao tốc hướng về Tô Châu. Mộc Uyển đang ngả đầu chìm vô giấc ngủ trên băng ghế sau. Đại Lâm ngồi bên cạnh say sưa ngắm nhìn theo từng nhịp thở phập phồng nơi đôi bầu vú của đứa con dâu, trong khi miệng thì vẫn đang nói chuyện với Chí Bình ngồi phía trước:
- Vấn đề bên cung ứng Thái An đã có hướng giải quyết chưa?
- Vẫn đang tìm phương án đàm phán. Theo tìm hiểu sơ bộ, sau khi bên đó có sự thay đổi nhân sự ở một vài vị trí cấp cao, hình như đã có tác động của ai đó vô việc này. Con đang cho người của mình hiện nằm vùng bên đó nắm lại tình hình… – Chí Bình trả lời.
Đại Lâm khẽ nghiêng người gần hơn về phía Mộc Uyển, săm soi thềm ngực tròn căng nổi lên trên viền cổ áo rộng, vẫn hỏi tiếp:
Ừm… tìm hiểu kỹ xem tại sao bên họ lại đề nghị tăng giá sắt thép đúng thời điểm này?
Chí Bình lắc đầu:
Bên họ có gửi sang ta một bảng phân tích chi tiết về biến động thị trường thép, cho thấy thị trường thép trên thế giới đang dần phục hồi, phôi thép nhập khẩu đã bắt đầu có chiều hướng tăng giá. Con đã kiểm tra kỹ, các nguồn mà họ sử dụng để thống kê trong bảng phân tích là chính xác và được xác nhận của Hiệp hội. Mặt khác, thời hạn hợp đồng hợp tác trước đây giữa ta và họ cũng sắp kết thúc, nên họ có thể sẽ không tiếp tục hợp tác nếu không thỏa thuận được giá mới.
Đại Lâm thở dài:
Chúng ta có thể đồng ý tăng giá, nhưng không phải bây giờ. Chúng ta đã bắt đầu triển khai các dự án trọng điểm. Việc tăng giá vật tư ngay lúc này sẽ kéo theo sự thay đổi về giá chào dự án. Mục tiêu đàm phán phải đạt được là họ đồng ý giữ nguyên giá nguyên liệu ít nhất cho đến ba tháng nữa. Trong khoảng thời gian này, chỉ cần họ cung ứng đạt 75% trên khối lượng, mới đảm bảo được sự ổn định của doanh thu từ dự án về sau.
Chí Bình nói:
Có lẽ họ đang nhắm vô điểm này của mình để giở trò. Nếu như hết cách, con nghĩ có khi nên để Gia Hân ra mặt đàm phán. Theo tìm hiểu thì Phan Tổng, tân CEO của bên đó cũng hơi bị máu gái, đây là điểm yếu có thể khai thác.
Nghe nhắc đến Gia Hân, Đại Lâm như sáng rỡ đôi mắt lên, ngồi ngay ngắn trở lại. Gã mơ màng tưởng tượng đến đứa cháu gái ngon lành mà gã luôn khao khát bấy lâu. Cảm thấy có phần không cam tâm. Con cháu trong nhà, chú bác còn chưa được hưởng, người ngoài thì đã tỏ tường. Gã nói với giọng hậm hực:
- Hừm… Chính đạo còn chưa tính hết đường, anh đã nghĩ đến đi đường tà. Chắc là anh còn chưa biết, vợ của Phan Tổng rất tinh mắt, trong khi hắn lại thuộc dạng ham của lạ nhưng rất sợ vợ. Đưa Gia Hân vô, bị bả bắt thóp được, không chừng lại thành gậy ông đập lưng ông. Tính thật kỹ đi. Không đến nước cuối cùng thì không được dùng cách này. Mà có dùng thì phải tính sao cho an toàn.
- Dạ con biết rồi… – Chí Bình đồng ý.
Chiếc xe đã đưa họ vô trong địa phận thành phố Tô Châu, chuẩn bị hướng về biệt phủ. Tất cả giờ đây đều im lặng, mỗi người chìm vô suy nghĩ của riêng mình.
………
ĐÓN ĐỌC PHẦN 2
PHẦN 2
………
Cuối cùng thì lễ mừng thọ cho Chu lão cũng đã kết thúc. Quá trưa hôm đó, sau khi tiễn khách ra về, đám người làm còn đang bận rộn dọn dẹp ngoài sân, Chu lão cho gọi các con cháu tập trung đến Gia Hòa Điện để lão thông báo một quyết định quan trọng. Ông Bách, luật sư riêng của Chu lão cũng được mời đến đây tham gia.
Nhìn một lượt các con, cháu nội, cháu dâu, cháu rể đang ngồi xung quanh, Chu lão có cảm giác không khí thật ấm cúng và thoải mái. Lão bắt đầu cất tiếng:
– Cũng khá lâu rồi, gia đình chúng ta mới có dịp đầy đủ như hôm nay. Nhân dịp này, ta muốn tuyên bố một quyết định…
Ngừng lại nhìn xung quanh một lượt, lão tiếp tục:
– Như vậy là đã trải qua 30 năm vất vả, đến nay công ty của gia tộc ngày càng lớn mạnh. Các con, cháu trong nhà cũng đã trưởng thành, gánh vác và đóng góp công sức rất nhiều cho công ty. Tình cảm gia đình ngày càng gắn bó, ông cháu, cha con trên dưới đều yêu thương lẫn nhau. Ta tự cảm thấy mãn nguyện lắm. Có được kết quả như bây giờ, thật sự không dễ dàng gì. Các con, cháu trong nhà thật là vất vả quá rồi. Cho nên điều đầu tiên, ta muốn nói cảm ơn mọi người ở đây.
Tất cả cùng nhìn lão nở nụ cười hạnh phúc. Lão nói tiếp:
– Hôm nay, ta muốn nói rằng đã đến lúc cần phải lui về nghỉ ngơi, ta muốn dành thời gian còn lại trong cuộc đời cho bản thân mình. Sự nghiệp của gia tộc chúng ta gầy dựng bao năm qua, đã đến lúc trao lại cho các con, cháu trong nhà. Ta mong muốn mọi người sẽ cố gắng hơn, đừng phụ lại sự tin tưởng của ta dành cho mọi người.
Không khí trầm lặng bao trùm. Một lúc sau Đại Lâm lên tiếng:
– Ý lão gia đã tính như vậy, chắc cũng đã cân nhắc mọi chuyện trước sau. Dù sao thì lão gia cũng đã vất vả cho gia đình nhiều rồi. Con nghĩ cũng là hợp lý khi giờ đây lão gia quyết định nghỉ ngơi, làm những gì bản thân mình thích, đi những nơi mình muốn, tận hưởng cuộc sống an nhàn không lo toan nữa. Chỉ có điều, những kinh nghiệm cùng với quan hệ xã hội của lão gia là vốn liếng mà đám hậu sinh tụi con luôn cần. Cho nên nghỉ ngơi thì cứ nghỉ ngơi, chức vụ Chủ tịch lão gia vẫn phải làm.
Tất cả đều tỏ ý tán thành. Chu lão cười ha hả vừa lắc đầu xua tay vừa nói:
– Hầy dzà… kêu nghỉ thì là nghỉ, còn giữ chức vụ gì nữa. Ta tính toán hết rồi, 40% cổ phần ta đang nắm giữ sẽ chia lại cho mọi người. Sắp tới sẽ có một cuộc họp Hội đồng Quản trị, quyết định vị trí tân Chủ tịch và các chức vụ chủ chốt khác. Còn bây giờ, sau cuộc họp gia đình hôm nay, ngay ngày mai luật sư Bách sẽ tiến hành các thủ tục chuyển nhượng cổ phần của ta theo danh sách này.
Vừa nói vừa với tay đưa cho luật sư Bách một tập hồ sơ. Lão nói tiếp:
– Trong cái tập hồ sơ kia là toàn bộ sở hữu cổ phần và tài sản của ta, kèm theo là tờ di chúc mà ta đã lập dành cho lúc ta mất đi, để ta nói sơ qua. Hiện tại lão Lâm, lão Dục và lão Hạo mỗi người đang nắm giữ 20% cổ phần công ty, 40% còn lại ta đang giữ, ta quyết định như thế này. Trong gia đình, hiện ta còn có thêm bốn đứa cháu nội, hai cháu dâu và một cháu rể. Ta trích ra 32% chia cho bốn đứa cháu nội của ta mỗi đứa sở hữu 8% cổ phần, ta cho thêm phần Đại Lâm 2% nữa, vậy là Đại Lâm sẽ có 22% cổ phần công ty. Sở dĩ ta làm như vậy vì cũng muốn Đại Lâm sắp tới sẽ giữ chức Chủ tịch. Phần còn lại 6%, ta cho luôn hai cháu dâu và cháu rể mỗi đứa 2%. Như vậy sắp tới số lượng cổ đông của công ty sẽ tăng lên. Bất cứ ai có nắm giữ cổ phần đương nhiên phải có quyền lợi và trách nhiệm gắn liền với công ty. Ta hy vọng mọi người tiếp tục cùng làm cho công ty phát triển hơn nữa.
Tạm ngưng lại để uống một ngụm trà cho thấm giọng. Mọi người nhìn nhau xầm xì to nhỏ bàn tán. Khoát tay ra hiệu trật tự, lão nói tiếp:
– Như vậy là xong phần sở hữu của ta với công ty. Còn về phần tài sản cá nhân của ta gồm tiền trong ngân hàng, các bất động sản của ta ở trong nước cũng như ở nước ngoài, cùng với các tài sản có giá trị khác, ta lập một bản di chúc kẹp chung trong hồ sơ kia. Nếu như sau này không có gì thay đổi nội dung di chúc, thì sau khi ta mất đi, mọi người cứ theo đó mà phân chia. Luật sư Bách hãy nhớ, nội dung di chúc sẽ không được tiết lộ cho bất cứ ai khi ta còn sống. Nhưng mọi người cứ an tâm, tài sản được ta chia rất công bằng, không ai hơn ai dù là một xu.
Nhìn sang hướng Nhã Nhi và Gia Hân, lão nói:
– Ta có hai đứa cháu nội là gái, ngoài phần tụi nó sẽ được thừa hưởng trong di chúc, ta cho thêm hai đứa một ít tài sản tách ra đưa trước. Đứa bé Nhã Nhi là người duy nhất chưa lập gia đình, cho nên cái trang trại trồng nho ở bên Pháp, cùng với số tiền 10 triệu tệ, gia gia cho con trước coi như là của hồi môn. Còn căn biệt thự ở Thượng Hải thì gia gia cho hai vợ chồng Lục Tề và Gia Hân. Luật sư Bách chú ý bắt tay làm ngay việc sang nhượng chủ quyền và chuyển khoản cho tụi nó nghe. Hai đứa chú ý, ngoài khoản gia gia cho riêng này ra, trong di chúc của ta cũng vẫn có phần của các con.
Lục Tề và Gia Hân cùng lên tiếng cám ơn lão. Riêng Nhã Nhi nhoẻn miệng cười “hí hí…” chạy đến bá cổ Chu lão hôn chụt… lên má, nũng nịu nói:
– Cám ơn "Lão Công Công”… Nhi Nhi yêu lão nhứt luôn!
Vì trong gia tộc thì Nhã Nhi xét về vai vế hay tuổi tác đều là nhỏ nhất, thêm tính tình cũng còn trẻ con tinh nghịch, nên nàng hay xưng hô với mọi người bằng các đại từ nhân xưng do chính nàng nghĩ ra. Nàng bảo do ông nội, bác Cả, bác Hai và cha nàng không ai chịu lấy thêm vợ, chẳng khác gì mấy vị Thái Giám trong cung cấm thời xưa. Vì vậy nàng gọi ông nội là “Lão Công Công”, gọi Chu Hạo cha nàng là “Tam Công Công”, gọi bác Cả, bác Hai là “Đại Công Công”, “Nhị Công Công”, các anh chị khác cũng đều có những danh xưng ngộ nghĩnh do nàng tự đặt…
Chu lão cười tít mắt, vòng một tay qua eo cô bé kéo ngồi xuống đùi, hôn trả lại trên má, miệng nói:
– Cái con tiểu nha đầu này, chỉ được cái hay làm cho gia gia mắc cở.
Tất cả mọi người cùng cười, giọng Lưu Dục nói lớn:
– Ái chà… coi gia gia mà biết mắc cở với mấy đứa cháu gái kìa… trời sập luôn rồi!
Chu lão cũng hùa theo đùa:
– Lão Tam, anh bớt giỡn, cha anh dù răng có rụng hết cũng còn biết bập bập được chút chút à nghe….
Nhã Nhi đỏng đảnh vùng đứng lên:
– Lão Công Công hư quá à nha! – nói xong nhoẻn miệng cười, phát nhẹ lên vai lão một cái rồi trở về chỗ ngồi.
Không ai có thể hiểu căn nguyên hành động và câu nói của Nhã Nhi, cứ tưởng cô bé đang chọc ghẹo lão, nên cùng cười hùa theo. Nhưng ý Nhã Nhi thì khác… Khi ngồi trên đùi Chu lão, cô bé có cảm giác hình như khúc thịt trong quần Chu lão dần dần cưng cứng lên, đã thế lão lại còn xiết ngang eo nàng kéo cho mông nàng dán chặt vô khúc thịt đó. Thật ra với nàng chuyện này cũng bình thường, lúc nào ông nội cũng sẽ làm như vậy khi nàng ngồi lên lòng lão. Chỉ là bây giờ trước mặt nhiều người, nàng hơi thấy thẹn thùng.
Đợi mọi người trật tự trở lại, Chu lão tiếp tục nói, mắt thì hướng về luật sư Bách:
– Còn điều này nữa, những người đã đi theo ta từ khi lập nghiệp như luật sư Phát đây, rồi chú Tứ quản gia, chú Hàn đầu bếp, chú Ngô, chú Trạch, cùng những tiền bối khác trong nhà, mọi người phải coi như người thân, phải tuyệt đối cung kính. Sau này họ lớn tuổi, mọi người phải thăm nom, chăm sóc. Không được sai lời, có nghe chưa?
Mấy đứa con cháu đều đồng loạt “Dạ…” thật lớn.
Thấy mọi việc cũng đã nói xong, Chu lão đứng dậy đi về nơi nghỉ ngơi. Nhã Nhi chạy đến khoác tay dìu lão.
Lưu Dục nhìn theo hai ông cháu, rồi quay lại nói với bọn trẻ:
– Thôi, mấy đứa trẻ cũng đi nghỉ đi. Gia Hân nói ông Tứ kêu nhà bếp chuẩn bị ít mồi và rượu ra đình thủy tạ để cha uống lai rai với bác Cả và chú Ba bây coi. Hồi trưa uống chưa đã mẹ gì hết, giờ tụi mình sương sương tới chiều tối là vừa.
Gia Hân “Dạ…!” một tiếng rồi bước đi. Những người còn lại cũng chào nhau, ai nấy về phủ của mình nghỉ ngơi. Ba người con trai của Chu lão rảo bước cùng đi về phía hồ.
Sau khi rượu và các món ăn đã được dọn lên, ba người đàn ông bắt đầu nói chuyện. Ban đầu câu chuyện xoay quanh vấn đề mà Chu lão vừa tuyên bố lúc nãy. Họ gần như rất đồng ý với những sắp xếp mà người cha của họ đã đặt ra. Có thể nói, ít có gia đình nào mà sự đồng thuận giữa các anh em lại cao như vậy. Họ không bao giờ có thái độ phân bì, so đo với nhau. Tất cả những gì đem ra bàn luận chỉ xoay quanh việc sắp tới phải tiến hành công việc ra sao, hướng đi của công ty sẽ như thế nào. Họ bàn luận sôi nổi để rồi cuối cùng đều thống nhất với những phương án đã đề ra. Hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, câu chuyện của họ dần dần chuyển sang những vấn đề khác mang tính giải trí hơn. Sau một lúc có vẻ trầm ngâm, Lưu Dục nhìn về hướng gian nhà bên khu Tây phủ gần đó nói:
Nè lão Tam, thi thoảng mới gặp con bé Nhã Nhi, hôm nay thấy nó cũng lớn bộn rồi. Ra dáng thiếu nữ rồi… chỗ nào ra chỗ đó à nghe.
Chu Hạo cười xuề xòa:
- Hề hề… thì nó cũng 21 tuổi rồi chứ còn nhỏ đâu Nhị ca. Nhưng mà hề hề… Nhị ca tha cho cháu nó có được không?
- Haha… – Lưu Dục cười lớn. Lão Tam coi bớt bớt lại đi. Ngày hôm nay chú nhìn trộm con bé Gia Hân nhà anh bao nhiêu lần? Khai thiệt nghe coi.
Lại cười xòa, Chu Hạo chối:
– Gì nữa Nhị ca… có đâu… con cháu không hà. Tôi còn không dám nhìn vô mặt nó nữa chứ…
Lưu Dục cười ha hả rồi quay sang hỏi Đại Lâm:
– Ái chà… ừ… thì chú có nhìn mặt đâu. Anh thấy chú toàn nhìn vú với mông con nhỏ không hà. Phải không Đại ca?
Đại Lâm uống một hơi cạn ly rượu, đầu gật gù hùa theo:
– Ừ, thì tại Gia Hân nhà lão Nhị có cặp vú nhìn ngon thiệt mà. Tôi cũng còn thấy thèm nữa nè. Mà nói thiệt, mấy đứa con gái trong nhà mình, đứa nào nhìn cũng ngon hết nha.
Lưu Dục cũng uống cạn ly, hào hứng hưởng ứng:
– Đúng đúng, bốn đứa con gái trong nhà mình, mỗi đứa một vẻ, xinh đẹp gợi dục, mông vú đứa nào cũng ngon lành. Mấy lão già tụi mình thiệt có số hưởng.
Chu Hạo đang trầm ngâm, cũng nâng ly uống rồi tự nhiên chen ngang một câu:
– Chỉ tiếc là bữa nay tụi nó mặc đồ gì mà… kín mít.
Lưu Dục kêu lớn:
– Trời trời… vậy mà hắn nói không có nhìn gì hết kìa Đại ca… – vươn tay rót đầy rượu cho cả ba ly, Lưu Dục nói tiếp. Cũng phải thôi lão Tam, bữa nay đông khách mà. Giờ chú vô trỏng coi thử coi, tụi nó mà không thả rông mông vú tè loe hết ra mới lạ.
Chu Hạo cầm ly rượu đưa lên có ý mời cụng ly, nheo mắt nhìn Lưu Dục ngờ vực hỏi:
– Nè Nhị ca, anh đừng có nói với tôi là con bé Gia Hân mà anh cũng thịt luôn rồi nghen.
Lưu Dục trợn mắt, làm ra vẻ hoảng hốt:
– Hầy dzà… chuyện đó thì… hề hề hề… đương nhiên thôi… Ui cha… của thơm trong nhà mà. Nói nhỏ cho mấy người nghe, tôi làm thịt nó từ khi nó mới 18, ui… thơm ngon khỏi nói!
Đại Lâm và Chu Hạo cùng “Hả…” thật lớn, mắt chữ A miệng chữ O thảng thốt. Đại Lâm hỏi:
– Rồi con bé phản ứng sao?
Lưu Dục nhớ lại:
– Sau lần đầu tiên, nó cũng có lảng tránh tôi mấy ngày. Nhưng cha con mà, giận nhau lâu coi sao được. Rồi sau đó tôi lại gù nó tiếp nữa, cứ qua vài lần như vậy, dần dần nó cũng chủ động với tôi luôn mới ghê. Nói chứ nhìn mặt nó là đoán ra liền, cũng dâm lắm, chỉ cần thỏa mãn là nó chịu đèn liền. Riết rồi cái nó cũng nghiện thằng cha nó luôn rồi, khà khà… Đến giờ thỉnh thoảng đi công tác, tôi với nó vẫn ở cùng nhau, đụ nhau tơi bời.
Đại Lâm kêu lớn:
– Trời thần không kìa. Vậy mà lúc nào đi công tác cũng nói thư ký đặt 2 phòng khách sạn riêng mới ghê. Tung hỏa mù hả? Đúng thiệt cha con nhà lão Nhị không hổ danh đệ nhất biến thái. Thằng con trai thì cho cha xài chung vợ, còn nhỏ con gái chổng mông để cha làm thịt. Tôi cũng bái phục chú sát đất.
Chu Hạo thắc mắc:
- Lục Tề… thằng rể của Nhị ca biết chuyện này không?
- Tôi nghĩ chắc nó biết. Vợ chồng tụi nó ở bên nhà lão gia. Thỉnh thoảng cuối tuần con Gia Hân về nhà với tôi là Lục Tề nó kiếm cớ bận không về cùng. Đến chiều bữa sau mới qua ăn bữa cơm rồi đón vợ… – Lưu Dục bỗng dịu giọng vẻ mặt đăm chiêu nói tiếp. Cũng tội nghiệp thằng rể của tôi, tính tình nó nhu nhược quá, không dám nói gì trái ý con Gia Hân. Tôi còn hy vọng bữa nào đó nó vùng lên đòi lại cái nóc nhà, là tôi chấm dứt với con Gia Hân liền, trả về cho chồng nó. Nhưng nghĩ chắc khó, nghe Gia Hân nói thằng này sinh lý bình thường thôi. Đàn ông mà yếu khoảng này, khó thu phục được loại vợ lúc nào cũng hừng hực như Gia Hân.
Đại Lâm buông câu cảm thán:
– Sướng nhất lão Nhị. Lúc nào cũng đầy đủ, con gái thì kinh nghiệm, con dâu thì trẻ măng. Không lúc nào thiếu… hả?
Lưu Dục hỏi vặn:
- Đại ca có thua kém gì thằng em này đâu nè. Mộc Uyển con dâu của anh thì sao? Dễ gì anh bỏ qua hả? Nói thiệt đi, tuần mấy lần?
- Làm gì mà được tuần mấy lần… – Đại Lâm trả lời. Hai vợ chồng Uyển Uyển ở cùng tôi, có cơ hội nhiều đâu, thỉnh thoảng Chí Bình đi công tác, mới tranh thủ được chứ.
Chu Hạo hỏi:
– Lúc đầu sao anh gạ được Uyển Uyển, Đại ca?
Đại Lâm hồi tưởng lại:
– Cũng vạn phần khó khăn đó chứ. Lúc nó mới về nhà, thật là khổ sở cho tôi. Con dâu thì trẻ măng, tươi non mơn mởn, ở chung với cha chồng mà toàn thả rông, vú mông cứ lòi hết cả ra ngoài. Ai mà chịu nổi. Nhìn là tôi đoán ra ngay cũng thuộc loại dâm nữ đây. Nhưng mà con bé cũng làm chảnh lắm. Mấy lần tôi giả bộ cứ để con cặc nứng tồng ngồng đội căng quần, đi ngang qua nó làm như vô ý quẹt quẹt vô người nó. Vậy mà nó làm cái vẻ mặt như là khó chịu lắm. Con bà nó chứ… lần đó Chí Bình đi công tác. Buổi tối nó có chương trình biểu diễn với dàn nhạc ở quảng trường, kết thúc buổi diễn, bên nhà tài trợ có làm tiệc chiêu đãi, nó uống rượu về nhà say cắm đầu. Tôi đưa nó lên phòng rồi đè ra đụ luôn. Lúc đầu bày đặt chống cự, một lúc sau nó sướng lên thì thôi rồi, muốn sập nhà luôn. Gần sáng tỉnh rượu, nó còn đòi tôi đẩy thêm hai cái nữa mới chịu. Rồi xong, từ đó tới giờ lâu lâu mà thèm thì tôi cũng có cái lỗ chui ra chui vô…
Lưu Dục kêu lên:
- Ôi chao… nghe kể mà nứng hết cặc luôn nè Đại ca. Ê… anh em mình chơi lớn hông?
- Chơi lớn sao? – Đại Lâm hỏi lại.
- Nói thiệt là nhỏ con dâu nhà anh tôi thèm nó lâu lắm rồi… mấy lần qua anh chơi, mẹ kiếp… nhìn vú nó mà tôi chịu không nổi luôn, tròn căng mây mẩy hà. Nè… hay là tụi mình đổi con dâu một lần không? Chơi cho sướng cặc.
Đại Lâm nhìn Lưu Dục cười nham hiểm:
- Tôi làm lớn nên xin phép làm láo chút xíu được không? Một đổi hai ok không? Ngoài con dâu chú ra, tôi còn muốn đụ luôn nhỏ Gia Hân con gái chú nữa đó.
- Chốt kèo… – Lưu Dục ngửa cổ dốc hết rượu vô họng, dằn ly cái cộp xuống bàn.
Rồi quay qua Chu Hạo nói:
– Lão Tam cũng coi lại coi. Cũng nên hạn chế đi tìm mấy cái đứa gái quán bar đi. Tụi nó chỉ moi tiền thôi. Tình cảm con mẹ gì. Trong nhà của thơm có sẵn, không xài phí của. Chú chắc chưa có kinh nghiệm, chứ như tôi để ý, nhóc Nhã Nhi này cũng dễ ăn đèn nha. Đến lúc hái trái rồi. Con gái gì mà mông vú nhìn thèm muốn chết, nó đẹp y hệt mẹ nó hồi xưa, đúng kiểu gái Tân Cương, mặt sáng mũi cao, da dẻ trắng hồng. Tại nó là con chú, mà không biết chú đã xài chưa, nên tôi cho qua. Chứ không là tôi xơi tái lâu rồi. Giờ sẵn đang có kèo với anh Hai, để hai ông anh này tính cách cho chú thịt luôn mấy đứa nhỏ trong nhà, coi thử có sướng hơn không?
Chu Hạo lúc này cũng đã thấm rượu, nghe mấy lời Lưu Dục nói cứ gục gặc đầu, chỉ im lặng cười trừ. Nhưng thật ra trong đầu gã bắt đầu đã có những ý nghĩ quái đản. Một lúc sau, Chu Hạo lên tiếng:
– Hai ông anh sướng thiệt đó. Hổng lẽ định xếp kèo bữa nay luôn hả?
Đại Lâm xua tay:
– Bậy bậy nè… ai mà ăn tạp dữ vậy. Bữa nay đông đủ tụi nhỏ. Làm gì cũng coi ngó trước sau chứ.
Lưu Dục đồng tình:
– Đúng vậy, tôi thì cả tuần quần nhau rã rời với nhỏ Phi Yến rồi. Nay có thằng Chu Bình bên cạnh, cũng phải nhường suất lại cho tụi nó chứ…
Đại Lâm đứng dậy nói:
– Thôi tôi về nghỉ đây, hai chú uống tiếp đi.
Lưu Dục ghé tai Chu Hạo hỏi nhỏ, ánh mắt chứa đựng tia nhìn bí hiểm:
- Lão Tam mệt chưa, tôi bàn với chú chuyện này?
- À ờ… thì anh nói nghe thử… – Chu Hạo hỏi lại.
Đại Lâm thấy vậy thì đứng dậy, giơ tay chào rồi đi về khu Đông phủ của mình. Bỏ lại sau lưng bóng hai người em trai đang ghé sát vào nhau xì xầm một âm mưu gì đó. Một kẻ thì nói, một kẻ lắng nghe, đầu thì gật gù liên tục…
……..
ĐÓN ĐỌC PHẦN 3
PHẦN 3
……..
Bóng tối buông xuống bao trùm khắp không gian, chỉ còn những ngọn đèn thắp sáng dọc theo các lối đi và từ những gian nhà quanh biệt phủ. Chu Hạo rảo từng bước chân lững thững trở về khu Tây phủ của mình. Men rượu đã ngấm nhưng gã vẫn chưa say, những lời nói của Lưu Dục cứ văng vẳng trong đầu. Ánh mắt gã nhìn về gian phòng đang mở đèn của con gái Nhã Nhi. Trong lòng nhen nhóm lên một chút sự kích thích quái lạ. Gần như vô thức, gã dần tiến đến trước phòng Nhã Nhi, đứng im lặng vài giây rồi đưa tay gõ cửa. Cánh cửa mở ra, Nhã Nhi tròn mắt ngạc nhiên nhìn gã hỏi:
- Ơ kìa, Tam công công chưa đi ngủ hả?
- À… ờ… cha cha… – Chu Hạo ngập ngừng, rồi gã đưa cái điện thoại của mình lên nói tiếp. Cha vô coi thử sao bên phòng cha bắt sóng yếu quá. Đang định coi mấy tin tức quan trọng.
- Đâu đưa con coi… ủa… con thấy cũng bình thường mà.
- Ờ ờ… sao qua đây nó mạnh vậy, hay là tại gần cục phát sóng hơn? Chu Hạo giả bộ ngạc nhiên.
- Dạ chắc vậy, thôi Tam công công vô đây nè. Nhã Nhi trả lời rồi ôm lấy cánh tay gã kéo vô phòng.
Gã như muốn bủn rủn đôi chân khi cảm nhận được sự mềm mại, êm ái của bầu vú con gái đang ép chặt nơi cánh tay.
Nàng dắt Chu Hạo đến chỗ cái ghế bên cạnh bàn trang điểm cho gã ngồi xuống, nàng nói:
– Tam công công ngồi đây lướt web đi, con đang dưỡng da buổi tối.
Nói rồi nàng ngồi xuống bàn trang điểm, đưa tay với lấy chai sữa dưỡng da bắt đầu thoa lên mặt.
Chu Hạo tay giả vờ quẹt quẹt cái điện thoại, nhưng đầu óc gã bây giờ còn tâm trí nào để xem tin tức. Gã liếc nhìn chòng chọc đứa con gái đang ngồi trước mặt với cặp mắt như muốn lồi ra. Gã dùng ánh mắt vuốt ve lên làn da mịn màng của Nhã Nhi, từ mái tóc dài, cái cằm nhỏ nhắn của khuôn mặt V-line, đến cái tai xinh xắn, dái tai mỏng dính, rồi lướt xuống cái cổ thon thả, đôi vai mảnh mai yểu điệu. Hương thơm nhẹ dịu trinh nguyên từ da thịt của nàng bao phủ lên từng nhịp hô hấp của gã. Gã than thầm trong ý nghĩ: “Nhị ca nói đúng thật, con bé đã lớn rồi, sao ta không nhận ra bấy lâu nay. Bông hoa này có lẽ đã đến lúc phải hái rồi”.
Nhã Nhi vô tình nhìn về phía sau từ trong gương, nàng chợt nhận thấy ánh mắt của cha đang ngắm nhìn nàng say đắm. Trong nàng trỗi dậy một chút chột dạ pha lẫn ngạc nhiên. “Không lẽ nào…”. Nàng đang muốn gạt phăng suy nghĩ vừa thoáng trong đầu thì ánh mắt nàng lại vô tình lướt qua phần bụng dưới của gã, chiếc quần tây gã đang mặc cũng không thể giấu được cái vật thể đang đội căng bên trong, độn lên một cục to đùng. “Ôi trời… không phải vậy chứ…?” nàng kêu khổ trong lòng. Bất chợt sự nghịch ngợm lại trỗi lên, nàng đứng bật dậy.
Chu Hạo giật mình luống cuống vội đưa cái điện thoại lên làm ra vẻ như đang xem tin tức.
Nhã Nhi đi thẳng vô căn phòng nhỏ phía sau phòng ngủ, nơi đó là phòng trang phục của nàng. Một lúc sau trở ra, bộ quần áo trên người nàng lúc trước giờ đã được thay bằng một chiếc váy ngủ mỏng manh màu hồng nhạt, với hai dây buộc hờ hững trên hai vai. Dễ dàng nhận ra được nàng không mặc áo vú bên trong, mỗi bước đi của nàng khiến hai bầu vú ẩn sau chiếc áo đung đưa nhẹ nhàng rất gợi dục. Nàng trở về bàn trang điểm ngồi xuống và tiếp tục công việc còn bỏ dở khi nãy.
Chu Hạo há hốc mồm có cảm giác như khô cứng cả cổ họng. Ở vị trí ngồi bên cạnh từ phía sau, thân thể mĩ miều của đứa con gái trong chiếc váy ngủ phơi bày lồ lộ trước mắt gã. Nhã Nhi ngồi chống cùi chỏ lên bàn, người hơi chồm về phía trước. Tư thế này làm cho phần nách áo rộng phình ra, cái nách áo khoét khá sâu xuống tới gần ngang eo, phơi bày trọn vẹn cả một bên bầu vú trắng muốt, tròn căng mơn mởn khiêu khích cặp mắt Chu Hạo. Đầu gã như muốn nổ tung khi gã nhìn thấy rõ ràng cái núm vú bé bé xinh xinh nhô lên đầy kiêu hãnh. Gã đặc biệt chú ý đến cái núm vú. Gã la thầm trong đầu: “Mẹ kiếp, núm vú con bé này có màu lạ quá, sao nó lại có màu trắng ngà nhỉ? Đã vậy lại còn nhỏ xíu mà nhọn hoắc nữa chứ, thiệt là kích thích quá đi thôi”. Gã cúi đầu sát hơn về phía nàng, mũi hít hà hương thơm da thịt của nàng, mắt thì nhìn lớp vải của chiếc váy ngủ đang cọ quẹt trên đầu vú theo chuyển động của cánh tay nàng, mà trong đầu lại tưởng tượng là cái lưỡi của mình đang được thưởng thức cái núm vú xinh xinh đó. Ánh mắt gã tiếp tục luồn sâu hơn. Cái phần nách áo quá rộng nên không khó khăn để gã trườn cặp mắt xuống cái bụng phẳng lỳ của nàng, làn da bụng mượt mà được tôn thêm vẻ gợi cảm bởi cái rốn nhỏ xíu xinh xắn. Sâu sâu hơn nữa là cái quần lót ren màu xanh nhạt, ẩn giấu bên trong một miền đất thiên thần. Con cặc gã thực sự giờ đây đã chật cứng rồi, gã có cảm giác đầu cặc căng nhức như muốn nổ tung. Gã liếc lên nhìn vô trong gương, chợt nhận thấy Nhã Nhi cũng đang nhìn gã nheo nheo một bên mắt như trêu chọc. Gã đỏ bừng mặt, lắp bắp tìm chuyện hỏi nàng:
– Con gái à… từng tuổi này rồi… thế đã có chàng trai nào theo đuổi chưa?
Nàng trề môi, chun mũi hỏi lại gã:
– Tam lão công công này sao coi thường con vậy? Đám con trai trong trường xếp hàng dài chờ cái gật đầu của con đó chứ. Nói cha nghe nè, hồi năm đầu tiên là con đã có một chàng bên cạnh rồi đó.
Chu Hạo đằng hắng giọng hỏi tiếp:
- Vậy… vậy cậu ta ở đâu, gia thế ra sao? Sao không đưa về đây giới thiệu với cha?
- Chia tay rồi… – nàng bĩu môi, phụng phịu nói. Đàn ông con trai gì mà… yếu xìu.
- Hả hả… cái gì… cái gì yếu xìu…? Gã hoảng hốt hỏi.
- Hì hì… yếu thì là yếu, nên bỏ qua ngay thôi… mà công công yên tâm đi, con gái cha đâu có tệ đâu nè.
- Ừ… không tệ… thật sự không tệ mà ngược lại… rất… rất ngon…
Gã nói mà trong cổ họng khô đắng, vậy là đã rõ, Nhã Nhi con gái gã đã mất trinh rồi… Trong đầu gã bất giác nhói lên một ý nghĩ ghen tỵ với thằng trai trẻ nào đó. Khi vừa nói dứt từ “rất ngon”, gã đã chồm sát đến nàng, một tay vòng ôm bụng nàng, một tay luồn vô phần nách áo rộng chụp luôn lên bầu vú hớ hênh. Miệng gã ghé sát tai nàng hỏi nhỏ:
– Vậy như thế nào thì là mạnh, Nhi Nhi?
Nhã Nhi như chết lặng, tình huống này xảy ra quá bất ngờ. Vốn nàng chỉ định trêu ghẹo cha chút xíu thôi, nàng không thể lường trước được sự manh động này của gã. Nàng lắp bắp:
– Ơ kìa… cha cha… cha sao vậy…?
Đã không còn kiềm chế được nữa, tay dưới vòng ôm bụng nàng xiết mạnh hơn, bàn tay trên bắt đầu bóp vú, dùng hai ngón tay se se đầu vú của nàng, gã cúi đầu le lưỡi liếm dọc theo chiều dài cái cổ thanh mảnh. Gã nói trong hơi thở hổn hển:
- Nhi Nhi… cho ta… cho ta nào… lâu quá rồi ta chưa được đụ ai cả… ngoan chìu ta nào…
- Không… cha đừng… không được… – Nhã Nhi cố vùng vẫy để thoát khỏi vòng tay của gã.
- Đừng là đừng làm sao… Nhi Nhi… con ăn mặc hở hang thế này không phải để cho ta sao?
Ở cái tuổi 47 như gã, Chu Hạo vẫn còn tràn đầy sức lực. Gã ôm cứng nàng, tay trên tiếp tục kích thích nơi bầu vú, cái lưỡi vẫn liếm điên cuồng trên cổ nàng, liếm lên đến lỗ tai, liếm khắp một bên má. Tay dưới giờ đây đã đưa xuống kéo tốc váy ngủ lên, gã luồn luôn bàn tay vô bên trong cái quần lót ren, ngón tay hư hỏng đã chạm được đến nơi ẩm ướt thần tiên bên trong, cứ thế mà moi móc, cọ quẹt.
Nhã Nhi ưỡn cong người, hơi thở gấp gáp. Quả thật ở những nơi nhạy cảm nhất trên cơ thể nàng giờ đây đang bị gã kích thích, cảm giác nhột nhạt chạy lan khắp thân thể. Nhã Nhi như có cảm giác chới với, ngộp thở, nàng vẫn cố van nài:
– Ôi… cha ơi, xin cha… đừng.
Như một con hổ dữ đang khát con mồi, gã luồn tay bế thốc nàng lên, đến bên chiếc giường dằn ngửa nàng xuống, thật nhanh và dứt khoát, gã giật đứt phăng hai dây vai áo nàng ra, kéo chiếc váy ngủ xuống ngang bụng. Hai bầu vú thanh tân nõn nà đã hiện ra trọn vẹn tròn trịa trước mắt gã. Dùng cả hai tay vồ lấy đôi vú đó bóp chặt, gã cúi xuống bú chụt chụt trên đầu vú trắng ngà, lưỡi của gã lẩy lẩy liên tục lên đầu vú thơm ngọt.
Nhã Nhi oằn rướn người lên, miệng há to như cố đớp lấy không khí, nàng dùng hai tay cố sức ghì đầu gã bật ra khỏi bầu vú của mình.
Như con thú rừng hoang dã lên cơn điên, Chu Hạo chỉ dùng một bàn tay cũng đã nắm gọn cả hai cổ tay của nàng kéo ngược lên đầu, một tay còn lại xé tan nát chiếc váy ngủ, rồi dùng nó trói luôn hai cổ tay nàng lại. Gã ngồi dậy, nhìn ngắm thân thể bất lực đang nằm trên giường, từ từ cởi sạch hết quần áo của gã quăng xuống đất. Cơ thể đàn ông trung niên rắn rỏi vẫn còn đó những cơ bắp khỏe mạnh. Con cặc oai phong hùng dũng vươn ra ngạo nghễ, dài loằn ngoằn cứng ngắc với cái đầu khấc bóng lưỡng. Nhã Nhi nhắm mắt lại không dám nhìn. Gã ngồi xuống cạnh nàng, khuôn mặt si mê ngắm nhìn thân thể nuột nà không tì vết của đứa con gái ngoan mà gã sắp sửa chiếm đoạt. Đưa đôi bàn tay to lớn bắt đầu vuốt ve từ trên mặt nàng, xuống tới cổ, xoa sang đôi vai đang run lên vì sợ hãi, rồi thình lình chộp lấy đôi bầu vú căng mọng mà bóp, nhào nặn một cách thô bạo. Gã sướng điên lên vì sự êm ái mềm mại đến từ vùng thịt nơi đôi bầu vú của chính đứa con gái gã. Tiếp tục dùng hai ngón tay cái khảy nhẹ lên hai đầu vú nhỏ xíu lúc này đã có phần cương lên nhọn hoắc.
Nhã Nhi vặn người giãy dụa, tìm cách lật úp lại nhằm che đậy đôi bầu vú đang bị chiếm đoạt, hai tay đang bị trói chặt cố gắng đưa xuống che bớt vùng ngực căng tròn.
Chu Hạo dùng một tay kéo ngược hai tay đang bị trói của nàng lên cao, lật ngửa nàng ra, một tay nhồi bóp một bên vú, mặt gã ghé sát xuống bên vú còn lại, thở hổn hển nói trong cơn đam mê cuồng loạn:
– Để yên nào… con gái ngoan… để ta xem cặp vú này… xem nó kìa… thật đẹp… thật là kích thích… thơm quá… ôi Nhi Nhi xinh đẹp của ta… để ta nếm thử nào…
Rồi gã chu đôi môi dày thâm ngậm luôn vô đầu vú nàng để mút. Gã mút kêu cái chụt thật to, thật mạnh như muốn hút bật cái núm vú nhỏ xíu màu trắng ngà kia ra khỏi bầu vú của nàng. Gã cứ chăm chỉ mút núm vú thật lâu, thật nhiều lần, hết bên này lại đến bên kia, liên tục không ngừng nghỉ. Có cảm giác như gã đã trở thành tên cuồng bú vú vậy. Mà cũng đúng thôi, chiêm ngưỡng được cặp vú này, bất cứ ai cũng đều muốn được tận hưởng thỏa thích. Xen lẫn giữa những lần bú mút, là cái lưỡi dài ngoằn ướt át của gã lại le dài ra liếm sột soạt làm cho cả hai núm vú nàng nhầy nhụa nước dãi. Chỉ sau một hồi bú mút, gã để ý thấy màu sắc của núm vú lúc này đã dần ửng lên cái màu hồng nhạt. Điều làm gã chú ý hơn nữa là nó đã nhọn hoắc, cứng hơn, hai quầng vú cũng đã hơi sưng phồng. Gã cảm thấy thích thú vì gã biết sự kích thích liên tục lên núm vú đã làm Nhi Nhi nhỏ bé của gã bắt đầu lên cơn nứng. Miệng vẫn tiếp tục ngậm chặt núm vú, nhưng một tay của gã đã lần mò xuống bên dưới xoa bụng nàng, lần xuống dưới nữa, gã nóng vội nắm cái quần lót ren kéo mạnh. “Roẹt roẹt…” chỉ với hai cái giật mạnh, cái quần lót mỏng manh đã rách toạc, rời khỏi thân thể của nàng. Nhã Nhi hoàn toàn trần truồng! Không chần chừ gì cả, gã dùng ngay ngón tay giữa ấn vô miếng thịt nho nhỏ đỏ au sạch sẽ ở mép trên cửa lồn nàng, bắt đầu day day xoay tròn, có lúc lại khều khều, móc móc nhẹ nhẹ lên vùng nhạy cảm đó, có lúc lại lén lén thọt luôn ngón tay hư hỏng vô bên trong lồn nàng.
Nhã Nhi cảm thấy bất lực hoàn toàn, nàng muốn kêu lên kháng cự, nhưng mọi âm thanh giờ đây cứ bị tắc nghẹn nơi cổ. Sự nhột nhạt lan tỏa khắp toàn thân, thân thể quằn quại của nàng giờ đây dường như không còn là để phản kháng nữa, mà gần như đã trở thành hành động để tận hưởng cơn khoái lạc đang bắt đầu trỗi dậy. Nàng để im cho đôi môi cha tiếp tục chiếm đoạt núm vú của nàng. Hông nàng bắt đầu khẽ nâng cao hơn như muốn cho ngón tay hư hỏng của cha day mạnh hơn nữa nơi cửa lồn. Nàng không còn tự chủ được bản thân nữa rồi. Ý thức của nàng bây giờ chỉ còn là một sự ngạc nhiên với kỹ năng kích dục điêu luyện của cha. Quá điêu luyện vì chỉ trong phút chốc, Chu Hạo đã khiến cho cơn khoái lạc ẩn trong cơ thể nàng trỗi dậy rất nhanh. Trước đây cũng đã vài lần nàng làm tình với người yêu đầu tiên, nhưng chưa lần nào nàng cảm thấy khoái lạc đến nhanh như lần này. Cơ thể nàng rần rần rạo rực, cảm giác ham muốn đã trào dâng đến cao trào.
Chu Hạo vẫn không ngừng hành dâm trên thân thể con gái, nhưng vẫn luôn chú ý đến từng phản ứng của nàng. Khi gã cảm thấy bàn tay đã ướt nhẹp vì dâm thủy từ cái lồn nhỏ xinh trào ra, hơi thở nàng bắt đầu dữ dội hơn, gã biết đã đến lúc đi đến nơi tận cùng của sự khoái lạc. Gã nhẹ nhàng cởi trói cho nàng, rồi nằm đè bao trùm lên thân thể nhỏ bé để tận hưởng sự mềm mại, mát rượi tỏa ra từ tấm thân trần truồng của Nhã Nhi.
Nhã Nhi nhìn cha bằng đôi mắt tê dại. Hai tay vừa được tự do liền choàng ôm lấy thân thể của cha vuốt ve dọc theo bờ lưng rắn rỏi. Nàng ngửa đầu ra cho cha liếm dài trên cổ nàng tìm thêm sự nhột nhạt khoan khoái. Hai chân nàng giờ đã dang rộng sang hai bên, co lên thành hình chữ V chờ đợi điều kỳ diệu sắp đến.
Đã lâu lắm rồi chưa được tiếp xúc với thân thể phụ nữ, sự kềm chế bấy lâu như được bung tràn. Chu Hạo không thể chờ lâu hơn nữa, gã chống người lên quỳ giữa hai chân đang dang rộng của nàng. Gã nhìn cái háng đang mở banh ra, phơi bày cái lồn xinh xinh gọi mời, nhìn hàng lông lồn xếp đều mượt mà rẽ sang hai bên gọn gàng mà không lộn xộn, khiến gã càng thêm hưng phấn. Dùng một bàn tay nắm lấy con cặc cương cứng dài ngoằn, kê cái đầu khấc bóng lưỡng ngay cửa lồn đang nhòe nhoẹt nước, ấn nhẹ cái đầu khấc vô hai mép thịt đỏ hồng như để định vị, rồi đưa hai tay giữ lấy hai bên bờ eo thon nhỏ của nàng, bằng một hành động dứt khoát, gã đẩy hông thật mạnh, con cặc dài ngoằn nong căng hai mép lồn ra… “ót” một cái, cắm thẳng ngập sâu mất hút trong lồn nàng. Nhìn thấy con cặc của mình biến mất trong cái lồn nhỏ nhắn, chỉ còn lại là hai vùng lông tiếp giáp với nhau, gã tuôn trào cảm khoái dâm nứng.
Nhã Nhi ưỡn người nấc lên, cảm giác đau thốn tê tái toàn thân. Hai tay vô thức bấu chặt tấm drap giường. Miệng há to kêu "hắc” một tiếng.
Chu Hạo bắt đầu làm những gì cần phải làm tiếp theo. Gã rút cặc ra gần hết chiều dài rồi lại cắm mạnh vô, từng cái từng cái chậm rãi. Gã muốn chiêm ngưỡng từng tiếng nấc nghẹn của nàng thật tỉ mỉ mỗi khi gã thục cặc vô lồn nàng. Cứ như vậy đều đặn, mạnh mẽ và dứt khoát. Mỗi cú dập cặc tạo ra âm thanh “phập… phập… phập” đầy mê hoặc, huyền diệu.
Sự di chuyển ra vô của con cặc dài đầy gân guốc, cùng với đầu khấc loe ra, ma sát liên tục lên miếng mồng thịt trên mép lồn nàng, nơi ngự trị điểm khoái cảm nhất của người con gái, làm cho Nhã Nhi sướng quặn cả người. Nàng bắt đầu rướn mông của mình cao hơn nữa, lắc lư hông lên xuống, ngang dọc liên hồi như muốn tìm nhiều hơn nữa sự ma sát thần tiên đó. Gần như chịu hết nổi sự hành hạ chậm rãi của cha, nàng rên rỉ như van nài:
– Ôi Tam công công, nhanh… nhanh lên… nhanh hơn nữa… mạnh nữa đi công công… ôi con sướng…!
Chu Hạo mỉm cười, không trả lời, gã bắt đầu tăng dần tốc độ hòa nhịp theo nhịp hẩy mông của nàng. Những âm thanh “phập phập” lúc đầu giờ đã chuyển thành những tiếng va chạm của da thịt “bạch bạch bạch… bạch bạch bạch”, nhanh dần, nhanh dần.
Nhã Nhi sung sướng thở hắt ra theo từng cú thục cặc của cha. Nàng không còn khẩu dâm nữa, chỉ còn là những âm thanh á… ớ… đầy khoái lạc. Nàng cảm giác được con cặc nóng hổi dài ngoằn của cha đi sâu, thật sâu, chạm đến tận tử cung, thốn đến tận óc. Nàng đê mê tận hưởng trọn vẹn cảm giác tê tái, sướng khoái rợn người.
Chu Hạo thì cảm thấy như đang là chúa tể của trời đất bao la này. Gã đang hưởng thụ cái cảm giác biến thái quái lạ chưa từng có bao giờ. Một đứa con gái do mình đẻ ra, tận tay mình nuôi lớn, rồi bị chính mình đè ngửa ra để đụ, cảm giác này sung sướng đến mê hoặc. Cái cảm giác sướng quái lạ mà không thể có một người con gái nào khác đem đến được cho gã. Gã biết giờ đây gã không còn là người nữa, đơn thuần lúc này gã chỉ là một loài động vật đang làm theo bản năng như mọi loài muông thú trên trái đất này. Không quan trọng, người cũng được, thú vật cũng được, chỉ cần là thỏa mãn cơn đam mê tình dục là đủ rồi. Gì là đạo đức, gì là loạn luân? Vô nghĩa hết, chỉ cần biết đứa con gái đang nằm ngửa ra đây cho gã đụ đem đến cho gã những cảm xúc khoái lạ đến điên cuồng. Nghĩ đến đó, gã lại càng hăng say muốn đụ Nhã Nhi đến tơi tả, làm cho nàng cùng lên tới đỉnh cao khoái lạc. Gã rời hai tay ra khỏi hông nàng, giữ hai đầu gối đang co lên của nàng, banh mở rộng hơn nữa, thục lia thục lịa vô lồn nàng. Gã chăm chú nhìn cặp vú căng tròn đang lắc nảy lên xuống liên tục. Đưa một tay lên bóp một bên vú trong khi tốc độ thục cặc vẫn không giảm, bầu vú còn lại vẫn lắc nảy điên loạn với tốc độ tương đương. Chu Hạo nói lảm nhảm mê loạn trong hơi thở hổn hển:
– Ôi… kích thích… ôi… vú… vú kìa… vú con gái của ta… vú tròn… vú đẹp… úi chao… vú lắc đẹp quá… ừ… rung đi… lắc đi… nảy lên đi… ôi… vú này của ta… vú Nhi Nhi của ta…
Nhã Nhi gương mặt giờ đây đờ đẫn tê dại, gương nặt nàng vốn đã đẹp, trong cơn đê mê phê nứng, lại đẹp hơn vạn phần, đẹp đến mê người. Không chịu đựng nổi nữa, nàng bật nhổm dậy ôm quàng lấy cổ Chu Hạo, áp luôn bờ môi xinh xinh nhỏ bé lên môi cha, lưỡi nàng lùa sang quấn lấy lưỡi gã, ngấu nghiến si dại. Thân thể nàng ngồi gọn lỏn trên đùi gã, toàn thân nàng dán sát vô thân thể cường tráng của cha, cặp vú căng mịn đè chặt vô ngực gã, hai chân nàng quặp chặt lấy eo hông của Chu Hạo. Ở tư thế này cha nàng vẫn đang vẫn tiếp tục thục cặc, nhưng cơn khoái cảm đã dâng thêm một bậc, vì Nhã Nhi đã không còn bị động nữa. Ngồi trên đùi cha, Nhã Nhi cũng đẩy hông đều nhịp nhanh và mạnh, hòa hợp với gã. Một lúc sau, như cảm thấy ngộp hơi vì vừa bấu môi với cha, vừa phải hẩy hông liên tục theo cha, nàng rướn người căng lên, với hai tay về phía sau chống xuống giường, mông thì vẫn ngồi trên đùi gã tiếp tục hẩy. Hình thế này làm cho cơ thể nàng càng thêm tuyệt mĩ, cái đầu ngửa ra kéo cái cổ như dài hơn, hai tay chống về phía sau làm vùng ngực ưỡn ra, cặp vú tròn trịa vươn căng phồng lên cao, cái bụng phẳng lì hóp lại làm nổi bật vùng hông nảy nở. Quan trọng hơn, tư thế này làm cho con cặc của cha cắm vô lồn nàng theo hướng từ dưới lên, khiến cho sự ma sát giữa thân cặc và điểm nhạy cảm trong lồn nàng gần như tuyệt đối, những đường gân guốc gồ ghề suốt chiều dài con cặc trượt cạ liên tục trên vùng nhạy cảm đó. Chỉ một lúc sau, như có một luồng điện chợt lan tỏa khắp cơ thể, nàng bung xõa hoàn toàn, mím môi nghiến chặt hai hàm răng lại, hai tay quờ quạng chụp lấy tấm vải giường bấu chặt, nàng phát ra những tiếng “ư ư” thật dài, cơ thể gồng căng cứng lên, bắt đầu nảy người co giật liên tục, cảm giác như mọi thứ trong lồn nàng đang tuôn trào ào ạt.
Hành động rướn căng người co giật của Nhã Nhi khiến cơ lồn nàng như phồng lên, bấu chặt lấy con cặc của Chu Hạo co bóp. Vừa được cái lồn khít rịt nhai con cặc, vừa được nhìn gương mặt đê mê đẹp mê hồn của Nhã Nhi, đầu cặc gã trở nên căng nhức, toàn thân tuôn trào khoái cảm. Chu Hạo gầm lên, vòng tay xiết chặt eo nàng nâng lên ép chặt háng nàng vô hạ thể của mình hơn nữa rồi hẩy người phóng toàn bộ tinh trùng vô trong nàng.
Cả hai cùng thở hổn hển, tận hưởng cho hết sự thỏa mãn êm dịu, rồi ôm nhau đổ rạp xuống giường. Toàn thân Chu Hạo phủ trùm lên tấm thân mềm mại của Nhã Nhi, cứ để nguyên con cặc vẫn còn giật giật ngâm trong lồn nàng.
Hai cha con cùng ôm nhau như vậy tận hưởng cho hết niềm khoái cảm. Bỗng Chu Hạo tay vẫn ôm nàng lăn người nằm ngửa ra, xoay người nàng nằm úp lên trên người gã. Con cặc đã mềm oặt tuột ra ngoài, nhưng vẫn còn lòng thòng dài ngoằn ép bên dưới bụng của nàng. Vừa vuốt ve dọc hai bên sườn nàng, gã hỏi nhỏ: “Nữa nha, Nhi Nhi?”.
Nhã Nhi bẽn lẽn úp mặt xuống ngực gã. Vừa đạt khoái đỉnh rã rời, nhưng đôi tay của gã đang vuốt ve hai bên sườn thật điêu luyện, nó làm cho nàng lại cảm thấy cảm giác nhột nhạt dâng lên. Cơ thể như hồi phục chờ đợi một đợt sóng tình mới. Nàng ép bụng mình chặt hơn lên con cặc đang bị đè bên dưới, xoay nhẹ hông day day lên con cặc đó.
Chu Hạo bất chợt nở một nụ cười đầy bí hiểm, giơ một bàn tay theo ký hiệu chữ “OK” lên cao phía sau lưng nàng như đang ra ám hiệu cho ai đó, rồi lại tiếp tục vuốt ve kích thích nàng.
Một lúc sau, cánh cửa phòng ngủ khẽ mở ra, bóng một người đàn ông nhẹ nhàng lách vô rồi đóng cửa lại. Không phải ai xa lạ, người đàn ông đó chính là bác Hai của Nhã Nhi, Lưu Dục…
………
ĐÓN ĐỌC PHẦN 4
Xem tiếp...